Lại là một người đến vì Tiêu Thành Đạt, mà người này còn là ông nội của mình.
Chu Hoàng Anh trả lời: “Phải”
VietWriter cập nhật nhanh nhất.
“..Hôm khác dẫn cô ấy về nhà đi.”
“Phải xem cô ấy đồng ý hay không”
“Chu Hoàng Anh cậu phải nhớ lấy cậu mãi mãi họ Chu”
Họ Chu này.
Chưa từng có người hỏi qua.
Rốt cuộc anh muốn lấy không muốn lấy.
Cũng chưa từng có người đứng ở bên cạnh anh, nói một câu đủ rồi, không cần tranh với người gì nữa. Chu Hoàng Anh vô cùng mệt mỏi đưa tay lên, xoa ấn giữa hai lông mày, bỗng, một bàn tay nhỏ lạnh băng, đặt lên giữa lông mày của anh.
Tiếp theo sau đó, đùi của anh nặng xuống, trên môi bị bao phủ bởi mùi vị trái xoài lạnh băng ngọt ngào.
“Đừng cau mày nữa, từ phía xa thì nhìn thấy anh không vui rồi” Lâm Ngọc Linh cười hi hi sát lại gần, hôn một cái trên mắt của anh “Qua đây là vì anh à?”
“Đúng đấy, em dễ thương biết bao ngoan ngoãn biết bao.” Cô cười.
Đúng, dễ thương ngoan ngoãn đến hơi hiểu chuyện.
Anh ôm lấy vòng eo của cô, sau khi đưa đầu dựa lên vùng cổ của cô, hơi ngắm mắt lại, có một cảm xúc nhẹ nhàng thoải mái, tràn lan ở trái tìm. Lâm Ngọc Linh theo bản năng đưa tay, vuốt nhẹ trên tóc của anh: “Nếu mệt quá, thì chúng ta đi về nha, nghỉ ngơi thật tốt”
Chu Hoàng Anh không có mở miệng, hơi thở bình ổn.
Ngủ rồi sao?
Lâm Ngọc Linh bật cười, ở nơi ồn ào thế này, anh cũng có thể ngủ, rốt cuộc là cô nên cảm khái sức hấp dẫn của mình quá lớn, hay là cảm khái quân khu thật sự không phải nơi rõ ràng nghỉ ngơi lâu vậy rồi, anh vẫn cứ giống như ngủ không đủ vậy.
Nhớ quay lại đọc tiếp tại VietWriter để ủng hộ chúng mình nha.
Trong lúc cô suy nghĩ càng sâu, người đàn ông đưa tay nắm chặt bàn tay lạnh băng của cô, nhiệt độ ấm áp từ lòng bàn tay truyền tới trong lòng.
Cô nhếch môi mỉm cười cong đôi mắt: “Anh không sợ lạnh sao? Rất nhột đấy”
Người đàn ông lắc đầu, xem như trả lời.
Lâm Ngọc Linh nhìn bộ dạng vừa mệt mỏi vừa băn khoăn của anh, không nhẫn tâm làm ồn anh nữa, im lặng dựa vào trong lòng của anh, cùng anh ngắm mắt lại.
Thật ra, ngày tháng yên bình thế này, hoàn cảnh có ồn ào hay không, có vẻ như.
không còn quan trọng nữa rồi, chỉ cần có anh ở bên cạnh, cô cũng có thể rất nhanh ngủ thiếp đi, cho dù phía dưới là vực sâu vạn trượng, cảm giác như vậy, thật sự rất thần kỳ.
Hà Thanh Nhàn chơi một vòng, quay đầu vừa muốn tìm Lâm Ngọc Linh cùng nhau chụp hình đầu bự chung, kết quả buộc bị đút một miệng cẩu lương.
Cô ấy nhếch khoé môi.
“Này, đừng tìm chị dâu chụp nữa, tìm tôi đi” Trên quầy cách không xa bên cạnh cô ấy, Trần Tuấn Anh thái độ không tốt mở miệng: “Cô nhìn đây nhìn đó, sao chính là không muốn tìm tôi?”
“Anh xấu quá Một câu nói của Hà Thanh Nhàn, khiến Trần Tuấn Anh thoáng chốc trái tim yếu đuối rồi Anh ta dù như thế nào, cũng là thân hình tốt, người dễ thương, mặt mũi cân đối lại ánh nắng, sao tới trong miệng của cô ấy thì chỉ còn lại một chữ xấu rồi? Khốn khiếp, Trần Tuấn Anh nắm lại tay của Hà Thanh Nhàn, cưỡng ép kéo cô ấy đi vào khu chụp hình đầu bự: “Anh làm gì?” Hà Thanh Nhàn, dùng sức vung tay.
“Chụp hình, đăng lên trên nhật ký trạng thái, để bạn bè của cô xem thử rốt cuộc tôi có xấu hay không!”
Nói xong cũng mặc kệ cô ấy chịu hay không chịu, cưỡng ép kéo cô chụp một loạt, còn lựa không ít khung hình chụp, một tấm một cái khung, một cái khung bảy chục nghìn, Trần Tuấn Anh rất là thổ hào lấy điện thoại ra, mở ứng dụng trả tiền ra, quét đi một số tiền lớn.
Phô trương giàu có, dung tục.
Hà Thanh Nhàn mắt trợn trắng, chụp lại hình ảnh, đăng lên nhật ký trạng thái, tiêu đề: Cùng một con chó xấu xí.
“Khốn khiếp, sao tôi trở thành con chó rồi!”
“Là ai ngày nào cũng la ăn cẩu lương đấy? Nói anh chó cũng là nâng cao anh rồi, anh đâu có poodle samoyed pekingese labrador dễ thương, ở đâu mát mẻ tới đó đi”
Trần Tuấn Anh bị chọc tức không hề nhẹ, mặt cũng trắng bệch rồi, nắm lại bờ vai của cô ấy, nhìn chăm chẵm cô ấy: “Cô không ưa tôi thế sao?”
Hà Thanh Nhàn không có phòng bị chạm vào trong mắt đen láy như mực của anh ta, vùng vẫy ra xoa cổ tay của mình.
Mở miệng nói rằng: “Trước đây tôi cũng giỡn như vậy với anh, cũng không thấy anh trái tim yếu đuối mà, hôm nay làm gì đấy, ăn thuốc nổ rồi?”