Mục lục
Ông Xã Là Chiến Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 196: Cả đời này cậu đều không bù đắp được


“Vậy thì tốt” Lâm Ngọc Huy kích động, nước mắt tràn đầy trong hốc mắt.


Sau đó cậu nhìn về phía Chu Hoàng Anh ở bên cạnh, trong mắt xẹt qua một tia sợ hãi, nếu đổi thành ngày thường, thì trong tình huống này cậu đã sớm chạy mất dạng, nhưng lúc này cậu cần phải sám hối và chịu trách nhiệm cho hành vi của mình.



VietWriter cập nhật nhanh nhất.


Lâm Ngọc Huy quy củ đứng trước mặt Chu Hoàng Anh: “Anh rể, em có lỗi với anh…”


“Người cậu có lỗi từ trước tới giờ đều không phải tôi” Chu Hoàng Anh lạnh giọng nói.


“Em biết là chị em, em cũng biết rốt cuộc thì mình đã làm một việc ngu xuẩn thế nào, đợi chị tỉnh lại em nhất định sẽ tự mình xin lỗi chị ấy” Lâm Ngọc Huy nước mắt nước mũi tèm lem sám hối.


Trần Tuấn Anh ở một bên cảm thấy đồng cảm sâu sắc nói: “Người anh em à, anh có thể hiểu được cảm xúc của em lúc này, nghĩ lại vừa nãy anh cũng là bộ dáng như vậy, nhưng em thật sự quá giỏi gây chuyện rồi, anh nhà anh sẽ không dễ dàng tha thứ đâu”


Trải qua lời của Trần Tuấn Anh, Lâm Ngọc Huy dường như nghĩ tới thứ gì đó, trong mắt cậu xẹt qua một tia kiên định, thăm dò hỏi “Anh rể, em có thể ra ngoài nói chuyện với anh không?”


Chu Hoàng Anh hút xong điếu thuốc cuối cùng trong miệng, anh dùng giày da nghiền nát phần tàn thuốc còn lại.


Nhìn thấy động tác này của anh, Lâm Ngọc Huy càng là bị dọa cho ngay cả thở cũng không dám thở mạnh.


Chu Hoàng Anh đứng dậy khỏi ghế, anh nói với Trần Tuấn Anh một câu: “Cậu biết chuyện tiếp theo nên làm thế nào rồi đấy”


Nói xong anh liền đi ra hành lang, Lâm Ngọc Huy đi theo đẳng sau.


Trân Tuấn Anh trông coi ở phòng bệnh, trong mắt xẹt qua vẻ trầm trọng, một câu nói hời hợt này của Chu Hoàng Anh có bao hàm ý nghĩa rất lớn.


Chu Hoàng Anh đây là bảo anh ta điều tra ra bối cảnh kẻ muốn hại Lâm Ngọc Linh, sau đó…diệt cỏ tận gốc!


Đi đến nơi không người, cuối cùng Lâm Ngọc Huy cũng không nhịn nổi, cậu sợ cứ tiếp tục sẽ khiến tinh thần mình sụp đổ, một chàng trai lại khóc giống như một con cún: “Anh…anh rể, là em có lỗi với hai người, em biết anh sẽ không thế nào tha thứ cho em, muốn chém muốn giết tùy anh, em tuyệt đối không có bất cứ oán hận gì”


“Cô ấy sẽ không cho phép”



Nhớ quay lại đọc tiếp tại VietWriter để ủng hộ chúng mình nha.


Nghe thấy lời của Chu Hoàng Anh, Lâm Ngọc Huy càng hổ thẹn cúi thấp đầu.


Cho dù chính cậu hại Lâm Ngọc Linh thành thế này thì cô vẫn luôn bảo vệ cho cậu như vậy, sẽ không oán trách cậu nửa điểm không tốt.


Đây chính là điều cậu không thế chịu được nhất trong lòng mình.


“Anh rể, chắc anh rất hận em nhỉ?” Lâm Ngọc Huy nhỏ giọng hỏi.


“Tôi sẽ không hận cậu, bởi vì cậu không đáng” Chu Hoàng Anh quay đầu lại, ánh mắt khi nhìn thẳng vào Lâm Ngọc Huy có chứa đựng sự tàn bạo: “Nếu cậu không phải em trai ruột của Linh, thì cậu căn bản không bước ra được khỏi cái nhà kho đó.”


Trong lòng Lâm Ngọc Huy nặng nề lộpbộp’ một tiếng, cậu tin lời anh nói là thật!


Hôm nay anh vì Lâm Ngọc Linh mà đã cho cậu đủ cơ hội rồi “Anh rể, em không cần anh đồng tình với em, cũng không cần anh nương tay với em, em có lỗi với chị mình, anh đánh em đi, để em chuộc lỗi với chị ấy” Lâm Ngọc Huy khàn giọng khóc lên.


Ánh mắt Chu Hoàng Anh sâu hút: “Đánh cậu thì có ích gì, chỉ càng khiến cô ấy lo lắng hơn thôi, nếu cậu thật sự muốn chuộc lỗi thì vực dậy tinh thần, gánh chịu hậu quả do mình làm ra đi”


“Em sẽ, nhưng anh rể, em vãn không hiểu, em phải làm sao mới có thể bù đắp được những tổn thương mà em đã gây ra cho chị?”


“Cả đời này cậu cũng không bù đắp nổi, tôi cũng sẽ không để cô ấy tha thứ cho cậu”


Chu Hoàng Anh khẳng định mà trả lời.


Lâm Ngọc Huy thất vọng cúi thấp đầu, đột nhiên lời nói của anh xoay chuyển: “Nhưng cậu có thể dùng một loại cách thức khác để đền bù”


“Là cái gì?”Nghe được lời này, trong mắt Lâm Ngọc Huy lại lần nữa tỏa ra ánh sáng, cậu vội vàng hỏi.


“Chị và mẹ cậu muốn cậu trở thành một người như thế nào nhất?” Chu Hoàng Anh hỏi.


Lâm Ngọc Huy hơi suy nghĩ trả lời: “Họ không có yêu cầu gì khác, chỉ mong em có thể trở thành một người đàn ông nghiêm chỉnh đàng hoàng”


Nghĩ tới đây, nỗi niềm trong lòng Lâm Ngọc Huy càng khó nói nên lời, họ chỉ yêu cầu bản thân đơn giản như vậy, mà cậu lại chưa từng làm được.


Lâm Ngọc Linh một mình chèo chống cả gia đình đã không dễ dàng gì, vậy mà cậu còn không hiểu chuyện chia sẻ giúp cô, lại luôn ham chơi đòi tiền chị và mẹ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK