Mục lục
Ông Xã Là Chiến Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 316: Đây là nơi mày nên đến hả


Cô vẫn luôn cất giữ rất cẩn thận, không tiêu một đồng nào trong này. Nhưng không ngờ hôm nay còn phải dựa vào nó để lấy mặt mũi.


Lâm Ngọc Linh cẩn thận đặt thẻ đen vào trong ngực, chỗ đó rất ấm áp, giống như Chu Hoàng Anh đang ở bên cạnh cô vậy.



VietWriter cập nhật nhanh nhất.


Nghĩ đến Chu Hoàng Anh, đôi mày nhíu chặt suốt tối nay của Lâm Ngọc Linh cuối cùng cũng hiện lên một chút dịu dàng Hy vọng anh có thể phù hộ cho cô thành công!


“Thưa cậu, đã đến nơi mà cậu muốn đến rồi ạ” Quản lý nữ lên tiếng báo cáo.


Lúc này, bọn họ đang dừng chân ở trước một cánh cửa màu đen, mặt ngoài của nó làm bằng gỗ đàn hương vô cùng đắt đỏ, thực sự là rất cao cấp.


Hơn nữa Lâm Ngọc Linh còn chú ý thấy địa hình ở trong này hoàn toàn ngăn cách với những âm thanh ồn ào bên ngoài kia. Rố ràng vẫn còn ở trong cùng một quán bar nhưng lại giống như là hai thế giới khác biệt.


Dường như nhận ra được nghi hoặc của Lâm Ngọc Linh, quản lý nữ thấp giọng giải thích: “Thưa cậu, trong này là nơi bí mật của quán bar chúng tôi. Lân này thân phận những em gái của chúng tôi đến đây đều vô cùng mẫn cảm, quan trọng nhất là bọn họ còn là đối tượng đang bị cảnh sát nhìn chằm chằm theo dõi. Vậy nên để tránh phóng viên và cảnh sát điều tra ra, địa điểm gặp mặt liền được sắp xếp ở chỗ này”


Lâm Ngọc Linh mím môi đỏ, trên mặt không hề có bất cứ biểu cảm nào, nhưng trong lòng cô cũng đã cười lạnh liên tục.


Quản lý nữ nào có biết được thân phận thực sự của cô chính là phóng viên!


Thấy Lâm Ngọc Linh không nói gì, quản lý nữ còn tưởng cô có gì đó không hài lòng liền vội vàng bổ sung tiếp: “Thế nhưng cậu yên †âm, đừng nhìn nó tồi tàn nhưng trên thực tế hoàn cảnh bên trong lại có thể khiến cậu vui sướng quên trời đất”


Đầu mày Lâm Ngọc Linh hơi nhếch “Ö? Vậy thì tôi rất mong chờ đó”


“Vậy chúng ta bắt đầu ngay bây giờ luôn đi” Quản lý nữ vừa nói vừa dùng sức đẩy mạnh cánh cửa đen trước mặt.


Ánh đèn, âm nhạc, mùi rượu thuốc lá pha lãn mùi hương nước hoa, phụ nữ nũng nịu cười nhẹ và đàn ông *** trêu đùa nháy mắt hiện ra từ trong căn phòng kia.


Đây chính là một thế giới khác.



Nhớ quay lại đọc tiếp tại VietWriter để ủng hộ chúng mình nha.


Càng mê loạn lộn xộn hơn so với sự hỗn loạn ở đại sảnh quán bar trong kia.


Lâm Ngọc Linh vừa đi theo quản lý nữ vào bên trong thì càng bị chấn động hơn.


Đám em gái có dáng người xuất sắc mặc lễ phục sủng vật, có người quỳ xuống chôn mặt xuống giữa hai chân đàn ông, cao thấp lên xuống, có người lại bị đàn ông cầm dây lưng trên tay quất mạnh lên mông nũng nịu kêu to!


Đây là cảnh tượng trước giờ Lâm Ngọc.


Linh chưa bao giờ nhìn thấy. Hai tay cô nắm chặt thành năm đấm, cố gắng nén cảm giác ghê tởm muốn nôn lại Sự xuất hiện của cô không khỏi khiến những người ở đây thấy hứng thú. Một người đàn ông cơ thể to lớn nằm lấy cổ áo của Lâm “Thăng nhãi từ đâu đến đây? Nam không ra nam nữ Ngọc Linh, vô cùng chán ghét hét lêi không ra nữ! Đây là nơi mà mày nên đến à?”


Hắn ta chính là người đàn ông vừa rồi đánh em gái kia, lúc này, trên người hắn ta vẫn còn lưu lại hơi thở hooc-môn của phụ nữ!


Cái này hoàn toàn khiêu chiến sự nhãn nại của Lâm Ngọc Linh.


Cô không chút sợ hãi trừng mắt nhìn người đàn ông đó, trong mắt ẩn chứa lệ khí dày đã là cầm thú ỷ vào mấy đồng tiền dơ bẩn phát “Ông thì cao quý đến đâu? Cũng chỉ tiết đau khổ trên người phụ nữ mà thôi”


Người đàn ông bốc lên lửa giận, giơ nắm tay lên: “Mày muốn chết à?”


“Không được, tổng giám đốc Trần, tuyệt đối không thể đánh nhau được”


Quản lý nữ ngay lập tức thét chói tai ngăn cản. Trong lúc nắm đấm của người đàn ông còn chưa rơi xuống, cô ta vội vàng đi lên trước báo cáo cho bọn họ chuyện thẻ đen Vì thế, lực nắm trên cổ áo Lâm Ngọc Linh dần dần buông lỏng, tổng giám đốc Trần vừa rồi còn có dáng vẻ tràn đầy oai phong ngay lập tức lộ ra nụ cười đáng khinh hèn hạ: “Hóa ra cậu là nhân vật lớn có thẻ đen. Là tôi đã mạo phạm rồi. Nhanh, mời cậu ngồi lên vị trí thứ nhất của chúng tôi”


Lâm Ngọc Linh theo ngón tay của hẳn ta nhìn lướt qua, cái gọi là vị trí thứ nhất chính là một cái ghế nạm đầy vàng để ở chỗ cao nhất.


Trong lòng cô không khỏi hơi kinh ngạc.


Chỗ vàng kia nếu tính thành tiền mặt thì ít nhất cũng phải trên ba mươi lăm tỷ đấy!


Có quản lý nữ dẫn đường, Lâm Ngọc Linh bước chậm đến chỗ cao nhất kia.


Tuy người xung quanh đều không hiểu rõ vì sao, nhưng nhìn những quản lý quanh đó đều rất tôn kính với cô như vậy, mọi người cũng đều biết rõ trong lòng, giơ tay lên vỗ tay.


Một ánh đèn sáng rực chiếu vào trên đâu vai Lâm Ngọc Linh, có vài phần khí thế nằm thiên hạ trong tay.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK