Ngón tay của Lâm Ngọc Linh cọ xát ở bên hông cái cốc, thấp giọng nói: “Trước tớ cũng không tin Tạ Miên, nhưng lần này cô ấy vì muốn giúp tớ tìm được thuốc, mạo hiểm tính mạng ngã từ trên đỉnh núi xuống, xem ra cô ấy là thật lòng muốn được thứ lỗi”
VietWriter cập nhật nhanh nhất.
“Tớ khó chịu nhất là thái độ của Chu Hoàng Anh, anh nói sẽ không cùng người phụ nữ khác hôn môi, hơn nữa cũng không giống như trước kia đuổi theo tớ.
Nói đến đây, một trận hoảng sợ liền tràn ngập ở trong lòng cô, cô vội vàng dò hỏi: “Thanh Nhàn, người ta đều nói đàn ông một khi chiếm được sẽ không quý trọng, cậu nói Chu Hoàng Anh đối với tớ có phải cũng chán ghét?”
“Cậu ngàn vạn lân không được nghĩ như vậy” Hà Thanh Nhàn vội vã ngăn cô lại, “Ngài thủ trưởng anh ấy không phải người bạc tình bạc nghĩa như vậy, anh ấy chắc có nỗi khổ riêng của mình”
Đôi mắt Lâm Ngọc Linh hơi buông xuống, không có lên tiếng, tuy răng Hà Thanh Nhàn nói quả thật rất chân thật, nhưng chỉ cần cô vừa nghĩ tới Tạ Miên cùng Chu Hoàng Thanh hôn môi, cô đã cảm thấy vô cùng khổ SỞ.
Lúc này, tay của Hà Thanh Nhàn vỗ vai của cô chớp mắt nói rằng: “Thay vì ở chỗ này buồn bực nghĩ nhiều như vậy, không bằng điên cuồng chơi một hồi sau đó ngủ một giấc thật ngon, có thể ngày mai rất nhiều chuyện liền trôi qua thì sao?”
Lâm Ngọc Linh đang cảm thấy khó hiểu ngoài cửa liền truyền đến một tràng âm thanh tiếng gõ cửa, cô nhớ mình không có kêu người tới, nhưng Hà Thanh Nhàn lại sớm có chuẩn bị hô: “Mời vào!”
Chợt, cửa hộp bị đẩy ra, một đám thanh niên ăn mặc thời thượng từ bên ngoài đi vào.
Bọn họ tùy ý giống như là ở nhà mình, chào hỏi Hà Thanh Nhàn xong, liền thuận tay tắt đi bóng đèn sáng, bật một bài hát vui nhộn, người phục vụ theo sát phía sau bưng tới các loại rượu và mâm đựng trái cây.
Lâm Ngọc Linh ngơ ngác nhìn một màn trước mắt này, cô còn chưa kịp phản ứng, Hà Thanh Nhàn đã mở một chai bia, đưa đến trước mặt Lâm Ngọc Linh giải thích, “Biết cậu hôm nay tâm tình không tốt, cho nên hẹn cậu tới đây kêu vài người bạn đến chơi cùng, cậu phải thư giãn thật tốt, không cần nghĩ đến hậu quả, không có đàn ông cậu còn có tớt”
Đôi mắt đẹp của Hà Thanh Nhàn đều là chân thành, ngực Lâm Ngọc Linh một hồi cảm động xẹt qua.
Cô khẽ mím đôi môi đỏ mọng, cũng bị không khí ảnh hưởng sâu sắc, cô lấy bình rượu kia từ trong tay Hà Thanh Nhàn một ngụm uống sạch!
Lúc Lâm Ngọc Linh rời khỏi bờ biển không bao lâu, Chu Hoàng Anh cũng theo trở về, Tạ Miên sớm đã bị anh ném cho vệ sĩ phụ trách, mà ở trong đầu của anh bây giờ đều nghĩ tới Lâm Ngọc Linh!
Mới vừa vào cửa, anh liền trực tiếp bắt lấy quản gia dò hỏi: “Lâm Ngọc Linh đâu?”
Quản gia bị thái độ vội vàng của Chu Hoàng Anh dọa sợ, bà run rẩy trả lời: “Phu nhân cô… cô ấy chưa có trở về nhà!”
Nghe vậy, gân xanh trên trán Chu Hoàng Anh giật giật, sau khi bình tĩnh lại, anh mới hiểu được đây chính là tác phong của nha đầu ki: Bất đắc dĩ, anh lấy điện thoại từ trong túi gọi cho Lâm Ngọc Linh, chỉ tiếc, vang lên nhiều lần như vậy nhưng cô không có nghe lần nào.
Lúc này, cô thật sự hạ quyết tâm cùng anh giận dỗi.
Tạ Miên được vệ sĩ nâng đỡ cũng đi đến, thấy bộ dạng này của Chu Hoàng Anh, cô tiến lên an úi; “Anh Hoàng Anh, không gọi được cho Ngọc Linh sao? Anh đừng quá lo lắng, em nghĩ cậu ấy chỉ là đi ra ngoài giải sầu một chút mà thôi, buổi tối liền sẽ trở về…
“Ở đây không có phần cô nói chuyện!”
Chu Hoàng Anh ngữ khí tràn đầy tàn bạo, anh lạnh lùng nói: “Trước đây vì nể mặt mũi của Ngọc Linh tôi mới để cô ở lại, nhưng sự †ồn tại của cô ảnh hưởng đến tình cảm của chúng tôi, tôi sẽ phải thay đổi chủ ý của mình”
Tạ Miên nghe anh nói vậy thân thể nặng nề run lên: “Anh Hoàng Anh, em thật sự là không có cố ý đề cho Ngọc Linh hiểu lầm.
“Suy nghĩ của cô không có quan hệ gì với tôi, tôi chỉ quan tâm Ngọc Linh, trên cái thế giới này ai khiến cô ấy không vui, cho dù có năng lực thế nào tôi cũng sẽ không bỏ qua, cô mau chóng thu dọn đồ đạc rời khỏi nơi này: Nói xong, Chu Hoàng Anh liền gọi điện cho Trần Tuấn Anh, phân phó mọt câu: “Giúp tôi tìm vị trí hiện tại của Ngọc Linh, trong vòng ba tiếng cho tôi kết quả!”
Làm xong tất cả, Chu Hoàng Anh không ở lại xem biểu tình của Tạ Miên, xoay người liền rời khỏi.