Chu Hoàng Anh yêu Lâm Ngọc Linh đến mức mặc kệ lời phản đối đến từ gia đình, nhất quyết phải cưới cô cho bằng được. Hiện tại rơi vào kết cục như vậy, là anh ta đáng đời.
“Julie, mau nộp cái này lên tòa án quân sự đi”
“Tại sao phải là tòa án quân sự ạ?”
VietWriter cập nhật nhanh nhất.
“Thời điểm vừa đặt bút ký tên, chắc chắn Chu Hoàng Anh đã có ý định tìm cách hủy vụ kiện tụng ly hôn này rồi. Nếu đưa lên tòa án quân sự thì việc này sẽ không có hiệu lực.”
Tạ Miên lười biếng nằm nhoài trên ghế sofa “Vậy cô chủ muốn làm gì?”
Julie thoáng ngơ ngác, vẫn chưa kịp nằm bắt trọng tâm.
“Tôi muốn bọn họ phải đau khổ cả đời.
Chỉ là ly hôn thôi thì làm sao có thể bù đắp.
được chuyện tủi nhục mà tôi phải gánh chịu trong suốt quãng thời gian qua cơ chứ!”
“Julie, cô nói xem. Nếu một người biết rằng con gái mình vì chính mình mà hi sinh toàn bộ tình yêu của cuộc đời, hơn nữa bản thân họ cũng đã sắp chết, thì họ sẽ làm gì?”
Đôi mắt Tạ Miên lóe lên tia ngoan độc lạnh lẽo. Dù sao thì, đối phương sớm hay muộn cũng đều phải chết. Chi bằng hiện tại, chết sớm một chút, xem như là giúp cô vậy.
Chu Hoàng Anh, Lâm Ngọc Linh. Những nỗi tủi hờn đau đớn mà tôi phải trải qua, các người sẽ phải vì điều này mà trả một cái giá thật đắt đỏ!
Cầu Hồng Ân.
Lâm Ngọc Linh đã đứng đợi ở bến xe một lúc lâu rồi. Dòng xe vẫn không ngừng đến và đi nhưng cô vẫn chưa nhìn thấy biển số xe mà Tạ Miên nhắc đến. Thân thể cô hiện tại đã suy yếu cực độ, cả người choáng váng, gần như muốn ngất đi. Lâm Ngọc Linh cố chống đỡ cả người bằng cách tựa vào lan can.
t nhiên, một tiếng khiến cô chú ý đến. Vừa li g lớn vang lên mắt nhìn, cô liền nhìn thấy một nhóm người xúm quanh ngay giữa cầu, không biết đang làm gì. Lâm Ngọc.
Linh trong lòng dâng lên dự cảm xấu, vội vàng chạy đến.
“Xin lỗi, cho tôi qua với. Có chuyện gì đang xảy ra vậy”
“Chúng tôi cũng không rõ nữa, chỉ là hình như có một chiếc xe SUV trắng vừa lao.
xuống dưới. Bên trong có hai người đang không ngừng đánh nhau thì phải, cả người họ toàn máu là máu!”
SUV màu trắng. Nghe đến đây, sắc mặt Lâm Ngọc Linh trở nên trắng bệch.
“Xe, biển số xe có phải là 356…”
Lâm Ngọc Linh còn chưa kịp dứt câu, người bên cạnh đã tiếp lời.
Nhớ quay lại đọc tiếp tại VietWriter để ủng hộ chúng mình nha.
“Đúng đó. Con bé này, có mắt nhìn tốt thật đấy”
Không, không thể nào như vậy được.
Lâm Ngọc Linh không hề suy nghĩ, theo bản năng nhảy xuống nước.
Tuyệt đối không thể nào!
Dòng nước lạnh giá ngay lập tức như muốn nuốt chứng lấy cô, khiến cả người cô cứng đờ. Lâm Ngọc Linh hoàn toàn không để tâm, cô dùng hết sức lực bơi qua làn nước, túm lấy thân xe.
Làn nước dập dìu khiến cô không thể nhìn thấy rõ cảnh vật xung quanh thế nhưng màu máu tươi đỏ sẵm lan ra lại đặc biệt chói mắt. Cô cảm thấy tuyệt vọng, liều mạng tiếp tục tiến về phía trước, cuối cùng chạm được vào khung cửa của xe.
Lâm Ngọc Linh sững sờ, trong chiếc xe này căn bản đã không còn ai sống sót nữa.
Toàn bộ đều là máu. Lâm Thanh Kiều ngồi ở ghế phó lái, mặt đã bị vết dao rạch loạn xạ nhưng miệng bà vẫn cắn chặt lấy lỗ tai một người, rất hiển nhiên, đối phương là tài xế.
Lâm Ngọc Linh mở to mắt, miệng hé ra.
Nước hồ hòa lẫn cùng máu chảy ào ạt vào.
miệng cô, từng giọt nước mắt nóng hổi lúc.
này lại lăn trên gò má, rơi vào trong làn nước lạnh giá.
Đừng, đừng mà! Không thể nào!
Mẹ cô biết bản thân sắp được gặp được cô, vì lí do gì lại phát sinh tranh chấp với người này cơ chứ? Không thể nào, nhất định là cô đã nhớ nhầm biển số xe. Hơn nữa, người ngồi ở ghế phó lái cũng không nhìn thấy được rõ mặt, tuyệt đối không phải.
Lâm Ngọc Linh cố gắng lừa mình dối người nhưng cơ thể và bộ não cô đã nhận thức chân thật nhất về cảnh tượng trước mắt. Cô sốc đến mức cả người gần như cứng đờ, không thể nào cử động được nữa.
Không khí ngày càng trở nên khan hiếm…
Tại sao?
Nếu Lâm Ngọc Linh cô có làm gì sai trái thì cứ việc trừng phạt cô là được rồi. Vì cớ gì lại bắt cóc Lâm Ngọc Huy, còn hại cả mẹ cô thành ra như thế này? Lồng ngực cô trở nên bỏng rát vì đau đớn, thân thể co quắp, thời điểm này cô đã hoàn toàn từ bỏ khát vọng được sống.
Cô khẽ hé miệng. Máu, dòng nước, lạnh quá đi mất. Lâm Ngọc Linh khẽ khàng khép mắt lại, muốn cùng chiếc xe chìm xuống dưới tận cùng đáy hồ. Trong lúc hoảng hốt, cô lại nhớ đến Chu Hoàng Anh. Anh lạnh lùng nhìn cô, đôi môi mỏng khẽ mấp máy.
“Đáng đời”
Thanh âm giống như đang chế giễu cô vì đã không đem chuyện này nói cho anh biết.
Nhưng vì lí do gì rõ ràng là Chu Hoàng Anh bảo vệ mẹ cô, cuối cùng lại không biết có chuyện gì đang xảy ra được cơ chứ?
Tạ Miên! Lâm Ngọc Linh cô nhất định sẽ chém người phụ nữ này thành trăm mảnh!
Cô đột ngột mở bừng mắt, cố gắng hết sức trồi lên trên.