Ông cụ Thanh còn vẽ rắn thêm chân mà nói, tất cả những lời giải thích trước đó của cô và Chu Hoàng Anh hoàn toàn chẳng có chút hiệu quả gì với ông ta cả.
VietWriter cập nhật nhanh nhất.
Lâm Ngọc Linh vội vàng phân bua: “Không có, cháu không có…”
Lý Diễm Ninh đưa tay ôm trán, yếu ớt nói: “Ôi trời ơi, thật đúng là đâm đầu vào ngõ cụt rồi! Sao con lại muốn cưới một người phụ nữ không đàng hoàng về làm dâu nhà này kia chứ, thằng bé này nó phải chọc cho tôi tức chết mới thôi đúng không?”
Trông thấy bộ dạng sắp ngất đến nơi của Lý Diễm Ninh, Lâm Ngọc Linh cuống cưồng, cô không biết phải làm sao đành kéo vạt áo Chu Hoàng Anh cầu cứu, mong anh có thể an ủi Lý Diễm Ninh Chu Hoàng Anh cúi đầu nhìn cô, dáng vẻ của Lâm Ngọc Linh vừa nhìn là đã biết không phải đang giả vờ, ánh mắt của anh lộ ra chút dịu dàng ấm áp, đây chính là lần đầu tiên trong đời anh gặp được một người con gái như Lâm Ngọc Linh, bản thân phải chịu ấm ức mà còn đi nghĩ cho người khác.
Cái nhìn của Chu Hoàng Anh về cô càng thay đối nhiều hơn.
Anh nhướng mày, hơi bất lực nói: “Mẹ, mẹ đừng giả bộ nữa”
“Ý con là sao? Mẹ đang đau lòng lắm đây này, giống như đang gạt con lắm à?”
Chu Hoàng Anh khẽ liếc mắt nhìn bà: “Sáng nay quản gia đã mang báo cáo kiểm tra sức khoẻ của mẹ đến rồi, các chỉ số sức khỏe của mẹ đều rất bình thường, thậm chí còn tốt hơn cả người khác ấy”
Lý Diễm Ninh thấy mình đã đi sai nước cờ thì không giả bộ nữa, bà nhéo ngay vào người Chu Hoàng Minh.
Chu Hoàng Minh còn chưa lên tiếng, không ngờ Chu Hoàng Anh lại nhìn ra ám hiệu của mẹ, lập tức nói: “Của ba con cũng xem rồi, còn cả của ông nội nữa, tất cả đều rất bình thường”
“Con!” Lý Diễm Ninh cứng họng không nói được gì.
“Ông nội, ba, mẹ, con biết mọi người đều rất khó chấp nhận Lâm Ngọc Linh, nhưng con hi vọng mọi người có thể lý trí hơn một chút, tìm hiểu kĩ hơn về cô ấy rồi hẵng bình luận”
Chu Hoàng Anh nhẫn nại khuyên nhủ Ngày trước anh sẽ không nói nhiều như thế này.
Lý Diễm Ninh cảm thấy rất nực cười, hừ lạnh một tiếng, tìm hiểu? Rõ ràng là đang lãng phí thời gian!
“Đại ca ơi!”
Lúc này, một giọng nam dễ nghe đầy thu hút vang lên Trần Tuấn Anh mang một bộ vest trắng điệu đà, mái tóc bóng bẩy được vuốt keo ngược ra sau, cậu ta nở một nụ cười vui vẻ.
Lúc trông thấy người nhà của Chu Hoàng Anh ở đó, cậu ta cũng chẳng hề luống cuống: “Ô, ông nội, chú, cô, mọi người cũng ở đây à!”
Dù con người của Trần Tuấn Anh trông thì có vẻ không làm nên chuyện gì, nhưng mấy năm nay đi theo Chu Hoàng Anh vào sinh ra tử thi hành nhiệm vụ, nên khi trông thấy cậu †a, vẻ mặt của mọi người cũng dịu đi ít nhiều.
Trần Tuấn Anh dùng chiếc mũi thính của mình đánh hơi thấy một bầu không khí bất thường, cậu ta lười nhác nói: “Thật kì lạ, bầu không khí này có vẻ không đúng lắm, không phải chứ đại ca, anh vừa mới về mà ông cụ Thanh, chú với cô đã nổi cáu rồi à? Thế là anh không phải rồi!”
Thấy Trần Tuấn Anh nói đúng theo ý của họ, Lý Diễm Ninh giống như đã tìm được tri kỷ, kéo Trần Tuấn Anh lại rồi dạy dỗ Chu Hoàng Anh: “Ông xem thằng bé này nó hiểu chuyện biết bao! Ngoan hơn Hoàng Anh nhiều!”
Trần Tuấn Anh xấu hổ từ chối: “Không dám, không dám ạ, cháu nào dám so sánh với đại ca chứ”
Cũng coi như là Lý Diễm Ninh có đối tượng để kể lể: “Cũng không biết Hoàng Anh nhà cô bị làm sao nữa, tự dưng lại đưa một đứa con gái không ra gì về nhà, trời ơi, làm cô tức đến chết đi sống lại luôn! Đúng rồi, cháu theo Chu Hoàng Anh nhà cô bao nhiêu năm rồi, chắc cháu phải biết đến cô gái này chứ nhỉ? Sao cháu không ngăn nó lại vậy?”
Cô gái không ra gì?
Trân Tuấn Anh ngơ ngác nhìn Chu Hoàng Anh, kết quả là trông thấy Lâm Ngọc Linh đang bối rối đứng cạnh anh.
“Hello, chị dâu cũng ở đây à!” Trần Tuấn Anh cất tiếng gọi rất thuận miệng, càng cười tươi hơn.
Sắc mặt Lý Diễm Ninh trông lại càng khócoi hơn.
Lâm Ngọc Linh: “.. Vốn đã đủ thảm hại rồi, giờ lại còn bị tên Trần Tuấn Anh từ đâu ra này thêm mắm thêm muối nữa.