Mục lục
Ông Xã Là Chiến Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 203: Em đang hoài nghỉ thể lực của anh sao?


Lâm Ngọc Linh ngây ngốc nhìn anh, cô kịp lúc đưa tay ra ngăn không cho Chu Hoàng Anh xuống xe: “Hoàng Anh, anh đợi một chút, chúng ta cần nói chuyện rõ ràng trước, tại sao anh lại muốn đưa em và Ngọc Huy đến đây ở?”


“Bác sĩ nói mặc dù cơ thể em đã hồi phục rất nhiều rồi, nhưng mà sau này vẫn còn phải chăm sóc sức khỏe tinh thần nữa, anh nghĩ hoàn cảnh xung quanh biệt thự cũng khá tốt lại hướng ra biển, cho nên nếu em ở đây thì tâm trạng có thể cũng vui vẻ hơn” Chu Hoàng Anh lên tiếng giải thích.



VietWriter cập nhật nhanh nhất.


“Còn về phần của em trai em, em cứ vàocùng anh rồi sẽ rõ!” Chu Hoàng Anh còn ra vẻ lấp lửng thần bí.


Lâm Ngọc Linh không còn cách nào, đành cùng với Chu Hoàng Anh xuống xe.


Ba người tiến vào biệt thự, Chu Hoàng Anh đưa hai người đến tâng hầm số một.


Anh đưa tay đẩy cánh cửa lớn đang khép kín…


Trong phòng rộng lớn để đầy các loại máy móc, dụng cụ tập thể hình, nào là bao cát, máy tập chạy… cần gì có đó.


“Wow! Nhìn đã quá!” Lâm Ngọc Huy cảm thán, cậu từ nhỏ đã rất thích vận động, cho nên nơi này đúng là quá thỏa mãn mong muốn của cậu bấy lâu, cậu thích quá đi thôi.


*Bước vào trong đi, xem có thích ứng với những loại máy móc này không” Chu Hoàng Anh đề nghị.


Lâm Ngọc Huy đột nhiên hiểu ra ý của anh, cảm động thốt lên: “Vâng, anh rể!” Sau đó liền chạy nhanh vào phòng máy móc, cậu rất nhanh liền có thể sử dụng hết chúng.


Lâm Ngọc Linh hít một hơi sâu, lúc này dường như não cô giăng đây sương mù dày: “Bây giờ anh có thể nói cho em biết lý do thực sự anh đưa em trai em đến đây rồi chứ?”


Chu Hoàng Anh gật đầu, anh dõng dạc giải thích rõ ràng với cô: “Em trai em trước đây nói muốn tòng quân, nhưng với thể trạng bây giờ của cậu ấy thì rất khó để có thể gia vào đội ngũ, cho nên anh muốn đưa cậu ấy đến đây, anh sẽ làm huấn luyện viên cho cậu ấy, giúp cậu ấy rèn luyện”


Lâm Ngọc Linh kinh ngạc khôn xiết: ‘Anh thực sự muốn làm như vậy sao?”


“Ừ, anh thấy rằng bản thân vẫn có khả năng huấn luyện người khác, anh sẽ làm cho em trai em trong một thời gian ngắn có được sự tiến bộ vượt bậc.’ Chu Hoàng Anh trả lời cô.



Nhớ quay lại đọc tiếp tại VietWriter để ủng hộ chúng mình nha.


Cô hoàn toàn không lo lắng kỹ năng giảng dạy của Chu Hoàng Anh, chỉ là cô quá kinh ngạc, quá cảm động, cô hoàn toàn cô nghĩ đến anh lại bằng lòng giúp đỡ Ngọc Huy.


“Anh rể, anh… anh nói có thật không?” Lâm Ngọc Huy kích động bước lên dò hỏi, mặc dù cậu luôn trong trạng thái bận rộn sắp xếp các loại máy móc, nhưng thực tế cậu luôn luôn dỏng tai lên chăm chú nghe ngóng động tĩnh từ phía anh.


“Đúng vậy” Chu Hoàng Anh không chút do dự gật đầu đồng ý, nhìn vẻ mặt vui mừng của Lâm Ngọc Huy, anh nghiêm nghị nói: “Nhưng mà bản thân cậu cũng nên biết rằng, cách dạy của anh rất hà khắc, cậu không dễ dàng gì vượt qua đâu”


Cách thức huấn luyện ma quỷ của Chu Hoàng Anh thì tại Thủ Đô đã được lan truyền ngàn dặm rồi, Lâm Ngọc Huy sợ quá hai chân cũng muốn mềm nhũn ra, nhưng cố gắng cắn răng, kiên cường nói: “Em… em không sợi”


“Anh đã nhờ người sắp xếp cho cậu một phòng riêng ở trên lầu, sau này buổi tối thì cậu cứ đến đây ở, chỉ có cuối tuần cậu mới được về nhà, cùng với đó thì mỗi tuần anh đều tiến hành huấn luyện cho cậu, cậu có chịu nổi không?”


“Không sao ạ!”


Lâm Ngọc Huy không suy nghĩ gì liền kiên định gật đầu.


Mặc dù cậu sợ Chu Hoàng Anh nhưng cậu vẫn cảm thấy bản thân quá may măn.


Cấp dưới của Chu Hoàng Anh trước này đều không có kẻ yếu.


Đối với biểu hiện này của cậu thì Chu Hoàng Anh cũng xem như tất hài lòng.


Muốn đánh bại người khác, đầu tiên bản thân phải có đủ tự tin.


Lâm Ngọc Linh tự nhiên cũng cảm thấy rất vui mừng, nhưng cô vẫn còn chút lo lắng dò hỏi: “Nhưng nếu anh huấn luyện em ấy thì lẽ nào không phiền gì đến việc của anh sao?


Bình thường anh bận như vậy, chắc cũng chẳng còn thời gian đâu mà nghỉ ngơi nữa?”


“Em đang hoài nghỉ thể lực của anh sao?”


Nói như vậy hình như không phải không có lý nhỉ Lâm Ngọc Linh cũng không phủ nhận: “Anh có chịu nổi không?”


Chu Hoàng Anh liền cười nhạt, ngón tay thon dài của anh nhẹ nhàng nâng cằm cô lên, giọng điệu khe khế chỉ có hai người nghe thấy: “Bà Chu, đừng nói là chỉ dạy một bài, cho dù anh có lãng phí sức lực một đêm thì cũng chẳng mảy may ảnh hưởng đến thế lực của anh, nếu không tin thì em có thể thử?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK