Sau khi nghe Lâm Ngọc Linh giải thích, Lục Vương lập tức hiểu ra.
“Xin lỗi, tôi không biết, em gái Ngọc Linh, đối với những chuyện về cô tôi một chút cũng không biết.”
“Không sao đâu, hiện tại có Hoàng Anh, có thầy, còn có anh ở đây, tôi thực sự rất vui” Lâm Ngọc Linh hít một hơi thật sâu, nở nụ cười để lộ hàm răng trắng.
VietWriter cập nhật nhanh nhất.
Cô đã từng sống trong sợ hãi.
Sợ hãi về tương lai, sợ hãi người thân yêu ra đi, sợ hãi rất nhiều thứ.
Nhưng bây giờ cô đã khác, cô biết mình trân trọng nó, những thứ trước mắt càng nên ôm chặt hơn, dù mất đi cũng không quên, tuy nhớ được nhưng không được ảnh hưởng quá mức đến bản thân.
Dù sao chuyện sống chết này, người còn sống vẫn phải tiếp tục.
Cô không nói những lời này, nhưng từ.
vài lời đó, ba người đàn ông cực kỳ thông minh nhanh chóng hiểu ra ý tứ.
Bàn tay của Chu Hoàng Anh nhẹ nhàng vuốt tóc cô: “Trưởng thành rồi”
“Này, kiểu tóc của em” Lâm Ngọc Linh bất mãn đưa tay lên chỉnh lại mái tóc của mình.
“Ở đây, đã muốn kêu uy?”
“Khụ khụ… Ý em muốn nói, chồng đại nhân!” Lâm Ngọc Linh nhéo mũi, âm dương quái khí trả lời.
Khung cảnh lúc này có bao nhiêu ngọt ngào?
€ó lẽ giống như cây kẹo mút năm nào, trong một buổi chiều thoải mái, dưới ánh nắng dịu dàng, năm trên bãi cỏ. nhìn trời xanh mây trắng, lặng lẽ nhấm nháp.
cây kẹo của chính mình.
Có lẽ, chính là như vậy đi Lâm Ngọc Linh nghĩ.
Món ăn đầu tiên cũng bắt đầu được.
mang lên.
Gô là người nhỏ tuổi nhất, nhưng lại là người gọi món, mặc dù mối quan hệ giữa bốn người không cần phải tỏ ra lịch sự khách sáo, nhưng… dù sao cũng là một bữa ăn thịnh soạn, thứ gì nên có cũng phải có.
Nhớ quay lại đọc tiếp tại VietWriter để ủng hộ chúng mình nha.
Món ăn khó này không phải là tôm hùm hay món gì mà người sành điệu chỉ cần nhìn thoáng qua là biết.
Nhưng cái gọi là món thịt kho tàu đầu sư tử om, món ăn vặt nổi tiếng tinh tế mà không mất đi phong thái.
Sau khi thêm một số đầu cá, hoặc một món canh yêu thích, bàn ăn này về cơ.
bản có thể được coi như bữa ăn sang trọng.
“Anh thật sự không thấy Ngọc Linh gọi món ngon như vậy. Lần sau phải đưa em đi ăn tối, lần trước anh đã gọi 20 con tôm hùm lớn bị Tiêu Thành Đạt cười nhạo ba tháng!”
“Tổng cộng có năm người, anh gọi 20 mươi con, mỗi con ba ký rưỡi”
Phốc.
Lâm Ngọc Linh nhất thời không thể nhịn xuống, miệng nhỏ khẽ phun ra hơi nóng, tay chân luống cuống lau khô mặt bàn cùng khóe miệng: “Mấy người đừng trêu ghẹo em”
“Hai mươi con tôm hùm, năm ly bia, ở nhà hàng Bốn Mùa” Tiêu Thành Đạt bắt đầu ăn món thịt kho kia, dùng nĩa cảm một miếng nhỏ tao nhã đưa vào miệng: “Biết đến là bàn chuyện làm ăn, không biết chỉ sợ anh lại có ý khác.”
“Tôi thích ăn tôm hùm thì làm sao? Tôi thích uống bia cũng đến lượt anh có ý kiến sao? Đồ quỷ ngoại, anh không biết xấu hổ dùng dao rĩa ăn đồ ăn Việt Nam!”
Lục Vương chính là bị bức đến phải lên tiếng phản bác.
Tiêu Thành Đạt lạnh nhạt đáp trả: “Một người tội nghiệp như tôi không biết dùng đũa, chỉ có thể dùng tay ăn tôm hùm”
“A, Tiêu Thành Đạt, tôi muốn giết anh!
Hôm nay dù có Chu Hoàng Anh ở đây cũng không thể ngăn tôi giết anh” Lục Vương nói xong liền cầm nữa và dao lên.
Lạch cạch…
Anh ta vừa nói xong, Trong tích tắc có một âm thanh vang lên giống như súng đã lên đạn.
Tiêu Thành Đạt sắc mặt vẫn như trước không chút thay đổi tao nhã dùng cơm, dường như đối với những chuyện bên ngoài không hề liên quan đến mình.
Lục Vương buồn bực, không cam tâm mà buông những thứ trong tay xuống.
“Tôi thật sự không làm gì được lũ sói mắt trẳng. Lợi hại gì mà chĩa súng thẳng vào tôi!”
Nhìn thấy cảnh này Lâm Ngọc Linh cười thoải mái Những cảm xúc bị kìm nén bấy lâu nay đều được giải tỏa, hàng lông mày.
chau lại liền dãn ra, nở nụ cười đặc biệt dễ thương.
Chu Hoàng Anh lặng lẽ nhìn cô, trong lòng giống như đang có một thứ gì đó lấp đầy.
Cuộc đời này có cô có bao nhiêu thoả mãn, khó có thể miêu tả từng thứ một.