Chú mèo này rất hiếm khi từ chối Tiêu Thành Đạt.
VietWriter cập nhật nhanh nhất.
“Cô đã làm gì họ?” Anh ta đuổi con mèo về giọng có chút không vui.
“Tôi? Tôi cho chúng ăn mỗi ngày, chơi trò chơi với chúng sau đó ba ngày mới tắm một lần. Mùi thơm không?” An Hiểu Ninh không còn sợ hãi mọi người đặc biệt là anh ta, cô ấy với đôi mắt to nhìn thẳng vào anh ta.
Tiêu Thành Đạt gật đầu và nói: “Làm tốt lắm”
“Cám ơn!” Sau khi cười, khóe miệng hơi chùng xuống“Cậu chủ, tôi đến đây đã lâu, anh chỉ cho tôi trông con mèo mà lại mua cho tôi nhiều quần áo đắt tiền như vậy. Tôi không biết nên làm gì để đền đáp lại. Gần đây tôi cố găng đóng góp và kiếm được một chút phí viết bản thảo. Tất cả đều ở đây, có lẽ là hai mươi đến ba mươi nghìn.”
“Kiếm được trong ba tháng này?”
“Đúng vậy”
“Tốt lắm” Trong tiêm thức anh ta đưa tay sờ lên đỉnh đầu cô ấy.
Sự mềm mại quen thuộc có thể làm nhói lòng bàn tay. Những cảnh trong quá khứ hiện về trong tâm trí anh ta như tua lại, khuôn mặt của Lâm Ngọc Linh hiện ra ngay trước mặt, cứ như thể gần trong tầm tay. Tay Tiêu Thành Đạt đông cứng lại, một cơn đau đến nghẹt thở lan tràn trong tim, anh †a thu tay lại và lùi về phía sau một bước, đôi mắt đỏ lên.
“Cậu chủ?” An Hiểu Ninh đặt con mèo xuống, lo lắng đi theo.
Ngoài cửa đầy gió tuyết, Tiêu Thành Đạt dừng lại và hít thở bầu không khí lạnh như băng, nhưng nỗi đau trong tim anh lại sâu đậm hơn theo nhịp thở của anh ta. Anh ta một tay dựa vào khung cửa, cả người có chút yếu ớt, như thể sẽ ngã xuống bất cứ lúc nào.
Tại sao người đó lại rõ ràng như vậy? Và tại sao, nỗi đau chia tay lại đột ngột trỗi dậy sau năm năm. Có phải vì cô ấy quá hạnh phúc? Hay là vì quá nhớ nhung không những thế còn thấy cô trong vào vòng tay của Chu Hoàng Anh?
“Cậu chủ?”
Sau lưng anh ta có giọng nói thận trọng của An Hiểu Ninh vang lên.
“Ai kêu cô tới? Cút ngay!” Anh ta lưng cứng đờ, cũng không thèm quay đầu nhìn lại “Anh có sao không ..” Cô ấy bước tới nắm lấy cánh tay anh ta.
Tiêu Thành Đạt hất tay và đẩy cô ra.
An Hiểu Ninh muốn né ra nhưng vô tình lại va vào tay vịn, so với những nỗi đau mà cô phải chịu khi bị hành hạ thì cú va đập này chẳng là gì cả. An Hiểu Ninh thấy anh ta tức giận thì cảm thấy bất lực ,bưồn và khó chịu, cô ấy cũng không tới bên cạnh anh ta nữa mà lắng lặng quỳ trên mặt đất.
“Tôi không biết mình có thể làm gì cho anh nhưng với những gì tôi trải qua trong quá khứ thì cậu chủ cần một nơi để trút giận, cậu chủ cứ trút giận lên tôi, tôi cũng sẽ phản kháng” Cô ấy đặt tay lên đùi và nói.
Tiêu Thành Đạt muốn cười, cô ấy nghĩ anh ta như những người đó?
“Tại sao cô không muốn rời đi?”
“Bởi vì tôi tồn tại được cũng nhờ anh.”
“..2” Anh ta sửng sốt “Anh hạnh phúc thì tôi cũng sẽ hạnh phúc. Tôi không thể cảm thấy hạnh phúc khi bạn buồn, nhưng tôi có thể hiểu răng bạn đang cần một chỗ để trút giận và tôi sẵn sàng trở thành đối tượng.
như vậy một lần nữa” Giọng An Hiểu Ninh bình Tĩnh. Cô ấy hiếm khi nhắc về những điều trong quá khứ.
“Bây giờ, tôi có rất nhiều thời gian và thậm chí có cả công việc của riêng mình.Tất cả những thứ này đều là do cậu chủ cho tôi, nếu không có anh thì sẽ không có tôi như bây giờ, không có tất cả những thứ này. Cho nên tôi tồn tại được cũng là nhờ anh. Tôi không sợ đau, nỗi đau đối với tôi bây giờ đã không còn đáng sợ nữa rồi. Nếu có thể làm cho anh vui vẻ thì chuyện gì tôi cũng có thể làm được.