Trần Tuấn Anh không còn lời nào để nói.
Vừa rồi anh ta đã chứng kiến công lực suy luận của Du Nguyệt rồi, việc này có tám đến chín mươi phần trăm là sự thật.
VietWriter cập nhật nhanh nhất.
Thế nhưng, người đó là anh em của anh ta, vậy mà lại giống với Trịnh Thành Nam sao? Chẳng lẽ ở trong quân đội không còn có một ai để anh ta có thể thổ lộ tâm tình?
Trần Tuấn Anh rất muốn cười, nhưng lại không cười nổi, sự bi ai trong lòng không ngừng phóng đại lên.
“Tôi biến thành thế này, là do năng lực.
của tôi, cũng là bởi vì có người phản bội tôi.”
Du Nguyệt nhẹ giọng khuyên giải: “Sở dĩ chúng ta bị phản bội, bị lợi dụng, là vì chúng 1a có giá trị để bị phản bội và lợi dụng. Như bây giờ vậy, chẳng phải vừa rồi ngay cả người kia cũng không muốn giết tôi đó sao?”
“Du Nguyệt.” Trần Tuấn Anh không ngờ một người trông như con nhà người ta lại có thể nói được những câu này.
Du Nguyệt lại cười, lộ ra răng nanh đáng yêu: “Cứ gọi tôi là Nguyệt đi. Bất kể thế nào, tôi hi vọng mọi người phải nhớ kĩ, quân đội không phải một cái thành lũy, không thể hoàn mỹ tuyệt đối được. Mẹ của tôi có thể đi lên vị trí kia, tôi có thể hiểu được bà phải bỏ ra bao nhiêu thứ. Tôi biến thành dạng này cũng có liên quan đến vậy nên, bảo trọng”
Chu Hoàng Anh nói: “Có tôi đây, những người đó không làm các cô ấy bị thương được đâu.”
Du Nguyệt gật đầu: “Tôi tin anh, thủ trưởng Chu, bởi vì anh đã cứu bạn của tôi.
Hàn Chinh ở đội ba chính là bạn hồi tiểu học của tôi”
Hàn Chinh?
Trần Tuấn Anh thấy cái tên này rất quen, một lúc sau, anh ta đột nhiên nhớ ra. Hình như bọn họ gặp nhau trong một lần đi chấp.
Nhớ quay lại đọc tiếp tại VietWriter để ủng hộ chúng mình nha.
hành nhiệm vụ cách đây không lâu. Lần đó Hàn Chinh và quân nhân tên Trương Kiên mà vừa nấy Du Nguyệt đã nhắc đến kia đi ra ngoài làm nhiệm vụ với anh ta và Chu Hoàng Anh, nhưng không biết vì sao vị trí của Hàn Chinh bị bại lộ. Cuối cùng Chu Hoàng Anh đã liều mạng cứu Hàn Chinh về, đồng thời chính anh cũng bị thương rất nặng.
Chẳng trách.
Du Nguyệt đang cười tủm tỉm nói chuyện với Chu Hoàng Anh, đột nhiên bị Trần Tuấn Anh xen vào. Nói đến chuyện này, Du Nguyệt nghe xong đầu tiên là sững sờ, sau đó im lặng mấy giây rồi lắc đầu cười bất đắc dĩ: “Tốt quá, coi như tôi vừa báo thù cho bạn tôi rồi”
Chu Hoàng Anh gật đầu: “Chúng tôi sẽ điều tra trước, sau khi bắt được người, sẽ cho Hàn Chinh cùng thẩm vấn với quy cách cao nhất.”
“Rõ!” Trần Tuấn Anh đáp ứng.
Du Nguyệt bỗng cảm thấy nhẹ lòng hơn rất nhiều, sau đó chuyển ánh mắt nghênh đón sang một cô gái khác ở đây. Nếu cậu ta đoán không nhầm, nếu bà chủ Gia Bảo không phải bạn gái của thủ trưởng Chu, thì cũng là “sủng vật nhỏ” của anh ấy. Như vậy người có thể biết được mối quan hệ này, còn ở bên cạnh Trần Tuấn Anh, có lẽ là người đã mua bùa hộ mệnh.
Du Nguyệt đưa tay ra vẫy trước mặt Hà Thanh Nhàn: “Ha ha, chào cô, vừa nãy mãi nói chuyện với bọn họ quá, chưa kịp chào hỏi cô. Tôi là Du Nguyệt, còn cô tên là gì?”
”A, xin chào, tôi là Tô Thanh Nhàn. Anh là chuyên gia suy luận à?”
“Đúng vậy”
“Trùng hợp thế”
“Cô cũng vậy sao?”
“Không, chỉ là tôi khá thích Holmes thôi.
Nhưng so với Holmes, tôi càng muốn làm một Watson hơn” Hà Thanh Nhàn giải thích.
Nguyệt gật đầu như có điều cần suy nghĩ: “Vậy chắc cô cũng có thứ gì đó mà cô rất thích nhỉ? Giống như tôi rất thích Thagore vậy, tôi cảm thấy câu “nếu nhốt tất cả sai lâm ở ngoài cửa, chân lý cũng sẽ bị giam ở ngoài cửa’ của ông ấy rất chính xác”
*Thagore nói rất nhiều câu chứa đầy chân lý, nhưng so ra thì tôi thích văn xuôi của ông ấy hơn… Vậy nên, tôi thích Watson, đương nhiên cũng là vì câu nói kinh điển “Hình dáng của em trong lòng anh, chính là hình dáng mà em muốn trở thành rất hợp với sở thích của tôi.
Lúc Hà Thanh Nhàn nói câu này, ánh mắt vô tình nhìn lên bầu trời mây phía trên, dường như có một chút muộn phiền.
Thứ cô ấy nhìn là mây, là một người bay mãi không tìm ra tung tích, mà không phải Trần Tuấn Anh… Trong lòng Du Nguyệt cũng đã có chút đáp án, chỉ điểm như có như không: “Trên cầu có giai nhân, cô ngắm phong cảnh, dưới cầu lại có người ngắm nhìn cô.