Đây không phải lần đầu tiên Tô Chung Thành gặp Lâm Ngọc Huy.
Khi đó cậu bé ăn mặc hoa lệ, giống như một cậu ấm nhà giàu không chút an phận.
VietWriter cập nhật nhanh nhất.
Bây giờ gặp lại, cậu bé cũng thay đổi cực lớn, mặc quân trang chỉnh tề, tóc cắt thành đầu đỉnh, trên má trái có chút trầy sát, lộ ra khí khái hào hùng Lâu rồi không gặp, trên cánh tay và chân cậu bé đều mọc ra những bắp thịt rất rắn chắc.
“Không ngờ có thể gặp lại anh ở đây, anh Tô. Bọn họ nói hôm nay sẽ có thầy giáo đến dạy em phát thanh, thì ra là anh” Lâm Ngọc Huy cười rất rực rỡ, đập một tay lên người Tô Chung Thành.
AI Tô Chung Thành hít vào một ngụm khí lạnh: “Lâm Ngọc Huy, sao giờ sức cậu mạnh thế?”
*Ôi? Em xin lỗi, em xin lỗi, em huấn luyện lâu rồi nên quen chưa kịp thu lại sức lực, không làm anh bị thương chứ?” Lúc cậu bé cười để lộ hàm răng trắng nõn ra ngoài, da mặt cũng hơi đen một chút, trông cực kỳ cường tráng và ấm áp.
So với lúc trước thì đúng là hai người khác nhau.
“Không sao, tôi muốn kiểm tra dây thanh quản của cậu trước, ngày mai sẽ chính thức huấn luyện, không vấn đề gì chứ?”
“Không có vấn đề!”
Trong quá trình này, Tô Chung Thành phát hiện chất giọng của Lâm Ngọc Huy cực kỳ thích hợp làm phát thanh. Một khi cậu bé dùng sức nói chuyện, âm điệu vừa rõ ràng vừa mang theo sự chính trực, mà khi phát âm âm câm, càng tăng thêm cảm giác từ tính.
Giọng nói như thế này khá giống với thầy Triệu Trung Tường, rất thích hợp đọc thông báo: “Mùa xuân đến, tất cả những chú ếch nhỏ của Mississippi..
Tóm lại, sau khi kiểm tra tổng hợp xong, cậu bé cực kỳ thích hợp làm phát thanh viên.
Lúc kiểm tra gần xong, Chu Hoàng Anh và Lâm Ngọc Linh cũng đến phòng nghỉ.
Thấy Tô Chung Thành và Lâm Ngọc Huy vừa nói vừa cười, Lâm Ngọc Linh sợ ngây người, đây là cậu em trai kia của cô sao?
Chính là cậu em trai không ngừng đòi tiền của mẹ và cô, gây chuyện thị phi khắp.
nơi kia?
Đột nhiên cậu bé nhảy lên thật cao.
Lúc đầu cậu bé thường xuyên ăn mặc như lưu manh nên không nhìn ra được thân hình rắn chắc của cậu mà chỉ nhìn thấy cậu cao gầy, mặt mũi khí khái hào hùng. Bây giờ nhìn lại, xem ra thân hình cậu bé tốt mà gương mặt cũng đẹp trai không thua những người mẫu nam kia.
Nhớ quay lại đọc tiếp tại VietWriter để ủng hộ chúng mình nha.
Có điều hơi đen một chút.
“Lâm Ngọc Huy…” Lâm Ngọc Linh có chút không dám nhận người trước mắt.
Nghe thấy có người gọi mình, Lâm Ngọc.
Huy cười quay đầu lại, thấy là Lâm Ngọc Linh, hốc mắt cậu bỗng có cảm giác cay cay.
Cậu bé đứng dậy bước nhanh đến bên cạnh cô, nhìn chằm chằm vào gương mặt cô.
Chợt cậu đưa tay ra, ôm chặt cô vào.
ngực mình.
“Chị!”
“Lâm Ngọc Huy, là em thật hả?” Cô cũng vòng tay ôm lấy cậu bé.
Trên người thiếu niên có mùi ánh nắng rất dễ ngửi, thể hiện rõ trạng thái sinh hoạt hiện giờ của cậu, giống như ánh nảng kia, khỏe mạnh, tràn ngập tinh thần phấn chấn.
Chu Hoàng Anh khẽ nhíu mày lại, mặt không biến sắc đưa tay tách hai người ra, đồng thời ôm lấy Lâm Ngọc Linh, ánh mắt lạnh lẽo như băng sương nhìn thẳng vào mặt Lâm Ngọc Huy. Cho dù cậu bé là em trai của Lâm Ngọc Linh, cũng không được đứng gần Ôm cô ấy thân mật như vậy là định làm gì? Người biết chuyện còn biết hai người là chị em, rồi lỡ người không biết sẽ nghĩ hai người là gì.
Lâm Ngọc Linh ngượng ngùng nở nụ cười, chọc nhẹ lên người anh: “Đó là Lâm Ngọc Huy, là em trai của em”
“Là nam” Chu Hoàng Anh chỉ mở môi phun ra hai chữ như thế.
Rồi rồi rồi rồi, anh nói gì cũng đúng.
Lâm Ngọc Linh le lưỡi một cái rồi quay đầu, không cãi với anh những chuyện này.
nữa.
Sau khi đến thăm Lâm Ngọc Huy một lúc xong, Lâm Ngọc Linh cũng thả lỏng hơn không ít, giống như một cục đá vẫn luôn lơ lửng trong lòng cuối cùng cũng chịu nằm yên trên mặt đất vậy. Trái tim sắp bắn ra khỏi cổ họng cuối cùng cũng trở lại lồng ngực.
Cậu bé có thể cải tà quy chính là việc tốt nhất đối với cô Sau đó, Chu Hoàng Anh dẫn Lâm Ngọc Linh rời khỏi quân khu, đi vào một con đường có chợ đêm tuy không chính quy nhưng rất náo nhiệt.
Xung quanh giăng đèn kết hoa, có không ít quầy hàng trưng bày các loại món ăn và linh kiện quan trọng.
“Đẹp quá.” Lâm Ngọc Linh cảm thán: “Sao thủ đô còn có một nơi đẹp như thế nà Cô cảm thấy nếu lên trên đứng sẽ cách mặt trăng gần hơn một chút.