Hiện Tại Thật Đáng Sợ Họ dường như hoàn toàn phớt lờ chuyện có một người đàn ông đang nắm trong phòng khách tại tầng một nhà họ, “Được rồi, DK, đi cùng tôi nào, có rất nhiều đồ cần mang. Này, Trần Tuấn Anh, có ăn hay không?
VietWriter cập nhật nhanh nhất.
Cùng nhau lên lầu đi!” Lục Vương đi tới bên Trần Tuấn Anh, võ võ vai anh một cách kiêu ngạo: “Bỏ qua mấy chuyện nhỏ nhặt đi. Nói thế nào thì nói, chúng ta vẫn là anh em tốt, ăn chung ngủ chung, phải không nào?”
“Sao anh còn nói những chuyện nhảm nhí như vậy? Có bia, có thịt nướng không? Nếu có thì đi, không có thì đừng nói nhiều” Trần Tuấn Anh vỗ mông Lục Vương, nói oang oang “Này, anh có còn biết đây là địa bàn của ai không hả?” Lục Vương có chút tức giận.
Hai người cãi nhau ầm rồi rời đi, Lâm Ngọc Huy cũng bước chầm chậm theo sau bọn họ.
Tiêu Thành Đạt tiến lại gần Lâm Ngọc Linh, cởi áo khoác của mình rồi khoác lên người cô: “Tôi mua cho cô một cái giống thế này nhưng size nhỏ hơn. Nhưng bây giờ cảm thấy không cần size nhỏ, mặc thế này cũng rất vừa vặn. Cô lên lâu thử xem sao”
“Được!” Lâm Ngọc Linh khẽ gật đã “Tôi tin cô.”
Khi Lâm Ngọc Linh nghe thấy những lời này, trong lòng cô bỗng cảm thấy có một cảm giác vô cùng nhẹ nhõm, không thể giải thích được. Cô giữ lấy chiếc áo mà Tiêu Thành Đạt vừa đưa, im lặng đi lên lầu.
Trong phòng khách rộng lớn chỉ còn lại Tiêu Thành Đạt và Tạ Công Khanh Tiêu Thành Đạt không để ý đến vết thương của mình, bước đến sofa rồi ngồi xuống: “Hai mươi lăm năm trước, anh giết một người ở Đà Nẵng. Anh ta được gọi là gã béo, tên thật là ‘Vương Thiết. Anh ta từng là tay sai của anh, nhưng sau khi việc anh xuất khẩu băng đĩa lậu bị anh ta phát hiện, anh ta lại muốn dọa anh để kiếm chút tiền. Cuối cùng vì tham lam mà bị diệt khẩu.
Sau đó anh đưa cho gia đình anh ta một khoản tiền, vậy là xong chuyện”
“Sao anh lại ..“ Tạ Công Khanh nhất thời sửng sốt, nhưng ngay sau đó hắn đã lấy lại bình tĩnh, thản nhiên nói: “Anh nhầm rồi, tôi không hề làm việc đó”
“Hai mươi mốt năm trước, mười chín năm trước, mười sáu năm trước, mười năm trước, bốn năm trước ..” Tiêu Thành Đạt không muốn mất công nhắc lại chỉ tiết từng sự việc, chỉ lười nhác điểm qua các mốc thời gian bằng chất giọng trầm đục: “Ngày 27 tháng 4, ngày 18 tháng 9, 30 tháng 4,28 tháng 10, 3 tháng 7”
Mồ hôi trên trán Tạ Công Khanh chảy ròng ròng: “Anh, anh..”
“Những chuyện này, tôi sẽ sắp xếp lại cho rõ ràng, sau đó nộp lên tòa án. Tôi cũng sẽ dùng mọi mối quan hệ của mình để vụ án này có thể được xét xử công bằng. Bây giờ thì anh có thể rời khỏi ngôi nhà này rồi”
Trên tầng hai, Lâm Ngọc Huy nhìn xuống bên dưới, vô cùng ngưỡng mộ: “Thầy thật ngầu quá!”
“Vậy anh rể của anh ngầu hơn hay thầy của anh ngầu hơn?” Trần Tuấn Anh nháy mắt “Khó có thể nói được, vì tính cách hai người đó không giống nhau. Nếu là anh rể, anh ấy sẽ tự †ay mình xử lý, sau đó lại thông qua một bên thứ ba, âm thầm tung tin ra ngoài. Anh ấy thực sự là một người máu lạnh” Mỗi lần nhắc tới Chu Hoàng Anh, Lâm Ngọc Huy đều cảm thấy có chút sợ hãi.
Lâm Ngọc Linh bỗng thở dài khi nghe những gì em trai vừa nói, sau đó mới chậm rãi nhân xét: “Em không hiểu anh ấy rồi. Anh ấy sẽ không giết Tạ Công Khanh đâu, bởi vì … mà này Trần Tuấn Anh, cậu có mang theo máy ảnh không?”
“À “Anh ấy đối phó với Tạ Công Khanh, thực ra chính là đang giúp chị đối phó với Tạ Miên. Bởi vì mục tiêu là Tạ Miên, nên không thể giết Tạ Công Khanh. Cũng vì vậy mà anh ấy mới đưa hắn tới đây, kỳ thực là để giao lại chuyện này cho thầy xử lý. Chị chỉ không thể hiểu được một chuyện. Hai người mới lúc trước còn đánh nhau thừa sống, thiếu chết, vậy mà sao bây giờ lại có thể hợp tác ăn ý dù không cần nói ra một lời nào như vậy?”
Lâm Ngọc Linh ngáp một cái: “Xin lỗi mọi người, tôi buồn ngủ rồi. Tôi vẽ phòng trước đây”
Nói xong, cô cứ vậy bỏ đi.
Trần Tuấn Anh hít một hơi thật sâu, cười khổ lắc đầu: “Chị dâu hiện tại thật là đáng s “Tôi luôn cho răng chị ấy không thông minh.
Cho đến bây giờ, tôi mới nhận ra rằng chính mình là người không thông minh” Lâm Ngọc Huy nhìn theo bóng dáng chị mình đang đi xa dần. “Tôi có nên đi an ủi chị ấy không?”
“Tùy anh. Tôi sẽ trở lại khu vực quân sự trước.
Nhân tiện cũng cho Chu Hoàng Anh biết người phụ nữ mà anh ấy đang theo đuổi bây giờ đã là một con quái vật rồi.
Những lời này khiến Lục Vương và Lâm Ngọc.
Huy cười gượng gạo tán đồng.
Ở tầng dưới, Tạ Công Khanh đã bị người của Tiêu Thành Đạt tiễn đi. Nói là tiễn, nhưng thực chất chính là áp giải đến một nơi an toàn, chờ đợi xét xử. Rốt cuộc thì với thân phận của Tạ Công Khanh lúc này, nếu cứ thế để hãn ta đi, nhất định hẳn sẽ tìm cách cao chạy xa bay.