Khả năng của Chu Hoàng Anh căn bản là không hợp lý dù chỉ một chút với một người mới chơi Những thao tác của anh thực sự khiến người khác hoa mắt, các loại kỹ năng cũng như khả năng đánh trúng mục tiêu đều vô cùng chính xác.
Nhìn cách anh tránh đạn, phản ứng với các đòn tấn công, thực sự là đỉnh cao. Vì vậy thứ hạng của anh trong game xem ra cũng không có gì đáng ngạc nhiên cả.
VietWriter cập nhật nhanh nhất.
Sau một lúc, Chu Hoàng Anh đưa tay mở lon Cocacola và nhấp một ngụm. Cùng lúc đó, màn hình của anh hiển thị anh đã giết được hai đối thủ.
“Anh giỏi quá… Sao không chơi game sớm hơn?” Cô quay đầu lại, sững sờ nhìn anh Anh đặt lon nước xuống, khẽ cười: “Vì nhiệm.
vụ tại quân khu nên trì hoãn việc trở thành game thủ chuyên nghiệp.”
“Xi, nếu anh còn nói như vậy, em sợ cư dân mạng sẽ ném đá anh chết mất” Lâm Ngọc Linh nhếch miệng cười “Em cứ thử để họ ném đá anh xem. Nhiều người ghét anh như vậy, e rằng chính em là người cảm thấy đau lòng nhất”
“Em đau lòng cho anh ư? Không bao giờ có chuyện đấy đâu!” Lâm Ngọc Linh cố nói cứng, nhưng thực chất hai tai đã ửng hồng từ lúc nào.
Thật trùng hợp, trò chơi cũng vừa đến hồi kết thúc Màn hình liền nhảy lên hai chữ “Chiến thắng”
Chu Hoàng Anh lúc này liền quay ngang, bàn tay nhẹ nhàng nâng cảm Lâm Ngọc Linh, đôi môi cong lên đầy ẩn ý “Là ai tự ý chạy đến công ty?”
Lâm Ngọc Linh ấp úng.
“Ai đã tạo ra phần mềm?”
“Ai nói rằng không muốn đi với anh, không muốn tới cùng anh. Phu nhân của ngài thủ trường, hình như anh đã quên nói với em một điều”
Điều gì? Lâm Ngọc Linh thực sự cảm thấy khó hiểu.
“Chúng ta không bao giờ…”
Chu Hoàng Anh còn chưa nói hết lời, điện thoại di động của Lâm Ngọc Linh đột nhiên vang lên, cô liền nhân cơ hội đứng dậy, vội vã ra ngoài nghe điện thoại. Nhìn bóng lưng cô, anh cảm thấy có chút bất lực, nhưng đế hôm khác nói chuyện này với cô cũng được.
Miễn là cô vẫn ở bên anh Cùng lúc đó, tại thành phố Hồ Chí Minh.
Nhớ quay lại đọc tiếp tại VietWriter để ủng hộ chúng mình nha.
Việc đầu tiên mà Vũ Hồng Hoàng làm khi có thể xuống mặt đất là đến khu huấn luyện quân sự để chọc tức các sĩ quan và phụ tá của Mạc Vinh Thành. Khả năng ra đòn nhanh của cô thực sự rất tốt, trong khi những người đàn ông ở đây chỉ biết dùng sức mạnh và cậy có thân hình to khỏe Chỉ khi họ gặp phải những đối thủ chuyên về tốc độ như cô mới gặp chút khó khăn.
Có điều, vì cô mới khỏi lại, hơn nữa còn là người của thủ trường. Vì vậy, thực không có nhiều người dám đấu với cô, mà kể cả có dám thì dường như cũng không sử dụng hết khả năng.
“Vinh Thành, tôi có thế lên đánh cùng cô ấy không? Trần Thiên An ngồi bên cạnh Mạc Vinh Thành lên tiếng, đôi mắt có vẻ mong đợi.
“Cô cứ thử xem”
Hoàng ô chắc chứ “Tôi, không thể à?”
“Nếu cô chắc chắn thì cứ vào đi”
The vậy quay đầu lại, cau mày Hồng Hoàng không nhiều lời. Trần Thiên An cũng không nói thêm gì, lặng lẽ đứng dậy bước về phía trước.
‘Võn dĩ, Hồng Hoàng nghĩ Trần Thiên An tỏ ra rất bình tĩnh, hơn nữa cô ấy cũng đã xem rất nhiều trận đấu nên đã hiểu rõ thực lực của Hồng Hoàng, nếu cô ấy đã chắc chắn muốn đấu với cô thì cô không cần có ý định thương xót. Nhưng chỉ sau bước di chuyển đầu tiên, Hồng Hoàng đã phát hiện ra Trần Thiên An thực sự rất yếu.
Nếu cô thuộc quyền quản lý của Chu Hoàng Anh, nhất định sẽ không trụ lại được quá một năm trong khu huấn luyện.
Nghĩ vậy, Hồng Hoàng đột ngột dừng lại ngay khi đang ra đòn.
Trần Thiên An không thể ngờ Hồng Hoàng sẽ không tránh, cũng không phản lại, vì thế lúc này không thể rút lại cú đấm vừa xuất ra, hướng thẳng tới Hồng Hoàng, “Hồng Hoàng, cô có ngốc không !?” Một giọng nam lạnh lùng liền vụt qua, nhanh như một cơn gió.
Ngay sau đó liền kéo Hồng Hoàng né sang một bên Mạc Vinh Thành ôm Hồng Hoàng trong tay, đứng ở phía bên kia cách Trần Thiên An một khoảng.
“Ai nói với cô là có thể đột nhiên dừng lại khi đang đấu cận chiến?”
“Cô ấy không thể làm tôi bị thương được”
Hồng Hoàng đẩy anh ra rồi đứng thẳng lại, xoa xoa cổ tay bị đau do anh nắm quá chắc, hơi cảnh giác.
Tốc độ của Mạc Vinh Thành thật quá nhanh.
Tuy rằng không phải lần đầu tiên nhìn thấy, nhưng lần này và lần trước không giống nhau. Xem ra Mạc Vinh Thành còn có thể nhanh hơn.
“Là tôi vô duyên xen vào phải không?” tôi không phải như vậy. Nhưng vì là một trận đấu tập nên tôi đương nhiên phải có tính †oán, cũng biết chừng mực. Nếu vừa rồi tôi không dừng lại, cô ấy sẽ không thể đỡ được cú đấm của tôi”
“Vậy vẫn là tôi nhiều chuyện hải “Mạc Vinh Thành, anh thực rất giống một bà mẹ chồng nhiều chuyện”