Người đàn ông ở dưới lầu cảm nhận được một ánh mắt bi ai và nặng nề.
Chu Hoàng Anh không quay đầu lại.
Anh biết ánh mắt này phát ra từ đâu, chắc chắn là cô vợ nhỏ không biết đang nghĩ linh tinh gì nhà mình. Cô đột nhiên không có cảm giác an toàn, nên mới sử dụng ánh mắt bi ai này nhìn anh.
VietWriter cập nhật nhanh nhất.
“Bà Chu!” Tiếng ra lệnh trầm lãnh của người đàn ông vang lên: “Xuống đi ăn cơm”
“Vâng” Lâm Ngọc Linh hoàn hồn, đỡ lan can cầu thang chạy xuống.
Lúc ăn cơm Chu Hoàng Anh cẩn thận từng li từng tí, giống như một dòng nước ấm yên lặng. Lâm Ngọc Linh cúi thấp đầu không dám nói gì, sợ mình sẽ không nhìn được mà nước mắt tràn mi. Hiện giờ cô rất thích ở bên cạnh người đàn ông này.
Mặc dù anh bá đạo, nhưng anh rất thương cô.
Mặc dù anh sẽ làm mặt lạnh dọa cô sợ, nhưng sau đó anh sẽ xoa đầu cô, cười như cô là cả thế giới của anh.
“Nếu anh không mang họ Chu thì tốt biết mấy” Lâm Ngọc Linh đột nhiên nói một câu như vậy.
*Nó không phải tay, cũng không phải chân, càng không phải bộ phận trên cơ thể”
Chu Hoàng Anh cũng rất không hiểu vấn đề này.
Lâm Ngọc Linh biết.
Những lời này có nguồn gốc từ tác phẩm “Romeo và .Juliet” của Shakespeare, mà ý của đoạn này, cơ bản cũng là: Tuy nó không chỉ là cái tên, cũng không phải thứ không thể dứt bỏ.
Mà trước câu này vẫn còn một đoạn, là nữ chính nói với nam chính: “Chỉ cần nhìn em, bọn họ sẽ không thể tổn thương thân thể của em”
Ừ.
Trong đầu tưởng tượng một trận tuãn tình, sau đó Lâm Ngọc Linh buông đũa xuống: “Anh không nói được câu nào tốt hơn à?”
*Ồ? Em cũng biết Shakespeare hả?” Chu Hoàng Anh cười như không cười “Có ai từng học hệ biên kịch hoặc biểu diễn mà không biết Shakespeare cơ chứ?
Này anh Chu, anh đang đùa em đấy hả. Đây không phải trọng điểm, trọng điểm là bây giờ em muốn tuẫn tình cùng anh, anh nói xem em phải làm sao bây giờ?” Lâm Ngọc Linh quệt miệng lẩm bẩm.
Chu Hoàng Anh cũng buông đũa xuống.
Anh đưa tay ôm cô vào lòng, giọng nói trầm thấp, mang theo một sự quyến rũ có thể khiến người ta ý loạn tình mê: “Vậy thì cứ tuẫn tình đi, em đồng ý không?”
Nhớ quay lại đọc tiếp tại VietWriter để ủng hộ chúng mình nha.
Đồng ý không?
Hốc mắt cô lập tức cay xè: “Này, em không còn gì nữa”
“Em chỉ còn mỗi mình anh.”
“Nếu có một ngày em chết đi, anh đừng đến tìm em, em sẽ quay lại tìm anh” Lâm Ngọc Linh đột nhiên sợ hãi, ôm anh thật chặt.
Trái tim Chu Hoàng Anh đột nhiên nhói đau như bị ai nhéo một cái.
Rồi đột nhiên Lâm Ngọc Linh lại cười: “Vậy nên ngài Chu, để tránh phiền phức, tốt nhất là anh nên cho em và thầy của em tiếp xúc nhiều một chút đi. Ít nhất là cũng phải học được cách tránh đạn, tay không cản ô tô như trong phim mới được.”
“Chỉ cần bà Chu đây biết chừng mực là được”
“Haiz, thôi vậy. Thế mới thấy tình một đêm tốt thật, dễ dàng lấy được kim bài miễn tội”
Chu Hoàng Anh biết không phải cô diễn kịch với mình vì chuyện của Tiêu Thành Đạt.
Lâm Ngọc Linh không có tâm cơ và cũng chẳng nhàm chán như vậy.
Vậy nên những sự lo lằng thể hiện qua lời trong lời ngoài của cô đều là thật, nhưng anh, có thể chỉ đạo trên sa trường, quản lý quân khu ngay ngắn rõ ràng, chỉ riêng việc… xóa bỏ sự bất an trong lòng cô là anh không làm được.
Chỉ riêng việc, anh chỉ có thể nhìn cô khổ sở, nhìn cô không có cảm giác an toàn Sau khi Lâm Ngọc Linh ăn hai bát cơm xong, phát hiện người đàn ông bên cạnh vẫn đang nhìn mình, cô nghi ngờ quay đầu sang hỏi: “Này ngài Chu? Anh có thể ăn chút cơm đi không…”
“Không thể”
“Nhưng anh cứ nhìn em như vậy em sẽ hồi hộp lắm, cứ cảm thấy như em có tật giật mình ấy”
Người đàn ông nghe xong những lời này thì càng không chuyển ánh mắt, cứ thế chống cäm nhìn chăm chăm khuôn mặt nhỏ nhắn của cô. Những món ăn ngon được đầu bếp xào nấu tỉ mỉ lại bị anh lãng quên, chỉ còn một khuôn mặt tươi cười của cô là đồ ăn của anh.
Lúc đầu Lâm Ngọc Linh còn rất bình tĩnh, càng về sau gương mặt và lỗ tai của cô đều đỏ lên.
Cô vươn tay múc một thìa cơm đưa lên miệng anh: “Nếu anh còn nhìn em nữa là em sẽ bỏ ra đi bụi đấy!”
“Rời khỏi đây? Đi tìm thầy của em sao?”
Anh nói bằng giọng yếu ớt.
“Em, em không dám” Cô le lưỡi.
“Cô bé ngốc ngếch” Anh cười nói Sao cô lại choáng váng thế này?
Mặc kệ, cô choáng váng đấy thì làm sao!
Lâm Ngọc Linh hờn dỗi quay đầu.