Trần Tuấn Anh hừ lạnh một tiếng: “Nói cho ông ta biết, ta sẽ xử tất cả mọi người trừ Nông Kiệt ra. Anh có trách nhiệm trở về hù dọa ông ta để tìm người đứng sau chuyện này. Nhưng nếu anh không tìm được, tôi cũng đã đoán được đáp án. Chỉ sợ là..”
VietWriter cập nhật nhanh nhất.
Trần Tuấn Anh vẫn chưa nói xong, một nhóm người liền đi tới.
Điều anh ta định nói liền dừng lại ở trên miệng, đổi thành chuyện khác: “Được rồi, Thanh Nhàn, em cũng đừng nói về chuyện này nữa. À, anh còn có chuyện cần nói với Trịnh Thành Nam. Giờ Trịnh Thành Nam đang ở trước mắt anh. Lâu không gặp, Thành Nam.
“Suốt ngày nói chuyện linh tinh” Trịnh Thành Nam bất lực đáp: “Gọi điện thoại cho Thanh Nhàn à?
“ừ”
“Tốt lắm”
“Này, khoan đã Trịnh Thành Nam, Nông Kiệt đâu rồi? Ba tôi nói muốn gặp hẳn và nhờ tôi đưa hẳn đến. Thật khó chịu.” Trần Tuấn Anh gãi đầu, vẫn không cúp máy. “Anh có nghe nói rằng một người khác tên Từ Chấn Khiêm cũng tham gia không? “
“Tôi cũng vừa gặp Từ Chấn Khiêm. Vừa rồi anh ấy lại vào phòng cấp cứu, trong người hình như bị người hạ độc” Trịnh Thành Nam trả lời.
Trần Tuấn Anh giả vờ không hiểu, chớp mắt nói: “Hả?”
“Tôi sẽ báo cáo với thủ trưởng trước.”
*Ồ, được rồi. Anh đi nhanh đi, đừng để thủ trưởng nóng lòng chờ đợi” Trần Tuấn Anh cười.
Nhìn Trịnh Thành Nam rời đi, Trần Tuấn Anh thở phào nhẹ nhõm. Lục Vương cười tủm tỉm nghe điện thoại.
“Cười gì?”
“Kỹ năng diễn xuất của anh khá tốt. Tôi đã nghĩ chỉ có tôi mới vậy. Có vẻ như tất cả chúng ta đều giống nhau”
“Đừng nói với tôi, tôi không diễn, tôi thật sự rất ngốc. Người như Chu Hoàng Anh mà không có một người như tôi, anh ấy không.
thể làm nhiều chuyện.”
Đúng thế.
Cho nên Tiêu Thành Đạt không mang theo một người như vậy, cũng không làm được nhiều chuyện. Lục Vương nhìn mây ngoài cửa sổ, cho nên vừa rồi anh ta nói mình và Trần Tuấn Anh rất giống nhau.
Họ đều tình nguyện trở thành món ăn phụ trên bàn ăn, vai phụ trong bộ phim cho một người.
“Được rồi, không nói nhảm với anh nữ: Tôi đi gặp Nông Kiệt trước, anh mau trở về”
“Được, cúp máy đây”
Hai người có phần đồng cảm với nhau, tạm dừng một chút. Không ai trong số họ cúp máy trước. Dường như họ đều đang chờ đợi điều gì đó. Rồi đột nhiên họ cười nhẹ, cùng nhau đồng thời nhấn nút cúp máy.
Trần Tuấn Anh vừa đi về phía trước vừa huýt sáo, đột nhiên trở nên rất vui vẻ.
Tri âm tri kỷ gặp tri âm. Chuyện tri âm tri kỷ này là gì thì thật sự cũng không quá quan trọng. Đối với người khác cũng có thể vì gặp được tri âm mà cố gảng tất cả. Anh ta và Lục Vương dường như chính là như vậy. Đầu cùng vì một người mà cam tâm tình nguyện.
Cũng đều thấy được một âm mưu đen tối như nhau.