Bây giờ là lúc bắt đầu xuất chiêu, nếu Lâm Ngọc Linh không nhanh tay thì chỉ sợ đành phải chắp tay dâng cho người ta.
Ai ngờ, khi Tiêu Thành Đạt nghe thấy điều này không cảm thấy lo lắng chút nào, thay vào đó, anh ta uể oải nheo mắt lại, duyên dáng và lãnh đạm như một con mèo.
cái. Anh ta hướng lông mày nhìn về phía này, tựa hồ có chút lo lắng… Mà nỗi lo lắng này, không phải vì Lâm Ngọc Linh, mà là cho chỉ số thông minh của Lục Vương.
VietWriter cập nhật nhanh nhất.
Người bị khinh thường về chỉ số thông minh bèn bĩu môi: “Tôi chỉ là có ý tốt, anh cũng đừng xem tôi trở thành lòng lang dạ thú.”
“Cô ấy có một cách.”
Gì?
Vẻ mặt Lục Vương trở nên mờ mịt: “Thân là thầy của cô ấy, tôi…
“Anh là người thầy thứ hai.”
“.. Lục Vương lời muốn nói trực tiếp nghẹn ở bên miệng, anh ta không tranh không đoạt, chỉ cần đối đãi thông thường.
Như thế nào đột nhiên biến thành người thầy thứ hai?
Là Lục Vương anh ta không đủ khoe khoang, hay là ánh mắt của Tiêu Thành Đạt quá cao?
Chịu nhiều ủy khuất, Lục Vương hừ lạnh một tiếng: “Thầy thứ hai thì thầy thứ hai, cùng lắm thì đến lúc đó thời điểm thực hiện hạng mục của anh, nếu như anh không nói mấy lời dễ nghe, tôi sẽ không giúp đỡ anh!”
“Ngây thơ”
Lâm Ngọc Linh đang nghỉ ngơi liền ngây ngốc cười rộ lên, thấy ánh mắt hai người đồng thời đảo qua, cô lè lưỡi: “Hai vị tiếp tục đi, tôi không còn gì để nói, chỉ là cười một cái mà thôi.”
“Lâm Ngọc Linh, trước đây tôi từng nghe nói, cô có qua lại thân thiết với Tạ Miên?”
Tiêu Thành Đạt thấy cô đã tỉnh, cũng không muốn nhiều lời với Lục Vương.
“Ừm” Trong mắt cô hiện lên một tia trào phúng.
“Cô là quá ngốc, hay là quá mức khờ khao?”
“Tôi…”
Suy nghĩ của cô chẳng qua là “bớt đi một kẻ thù và thêm một người bạn”, nhưng sau khi Tiêu Thành Đạt giải thích cho cô, cô nhận ra mình đã sai như thế nào. Nhưng làm sao anh ta biết về điều này?
Quên đi Anh ra thần thông quảng đại, có cái gì không thể không biết.
Nhớ quay lại đọc tiếp tại VietWriter để ủng hộ chúng mình nha.
Trong lòng Lâm Ngọc Linh, ba chữ Tiêu Thành Đạt này chính là đại biểu cho “thần” có quyền hành tối cao.
Còn có thánh chỉ.
Tiêu Thành Đạt đẩy kính lên: “Gần đây.
biểu hiện của cô không tôi. Quay lại bắt đầu phát sóng trực tiếp đi. Đừng để tôi thất vọng.”
“Được!”
“Công việc của trường học và đài phát thanh tạm thời đều ngừng, hiện tại chuyện này đối với cô mà nói, không hề bị ảnh hưởng”
A? Lâm Ngọc Linh choáng váng: “Kia, đây là muốn tôi làm gì?”
“Tự mình đột phá bình cảnh.”
Lâm Ngọc Linh rơi vào trầm tư.
“Đột phá bình cảnh” bốn chữ này, cô chỉ thấy trong tiểu thuyết võ hiệp, những nhân vật chính lúc đầu yếu ớt, sau này thể hiện thân thông cần phải vượt qua nút thắt này đến nút thắt khác để đạt đến đỉnh cao.
Sau này lại nghe được từ miệng Hà Thanh Nhàn Cô ấy nói chỉ có không ngừng đột phá bình cảnh, chúng ta mới có thể thực hiện các giá trị cốt lõi “Chính là muốn tôi đi đánh quái, sau đó thăng cấp đúng không?” Lâm Ngọc Linh chớp mắt, yếu ới mở miệng hỏi Tiêu Thành Đạt vuốt cằm Cách ví von này, Lục Vương bằng mọi cách cố gằng nhịn cười, nhưng cuối cùng lại không kìm được: “Cô xem việc mình pk trực tiếp với những người đó trở thành dã ngoại đánh tiểu quái? Làm sao tôi nghĩ họ đang canh giữ boss?”
“Boss, hẳn là muốn nói đến thầy của tôi”
Lâm Ngọc Linh coi nói như là lẽ đương nhiên mà trả lời.
Tốt lắm.
Khóe môi Tiêu Thành Đạt cong lên thỏa mãn: “Không tôi, ý thức giác ngộ cao, hy vọng cô không phải chỉ có tuyệt vọng.”
Ừm!
Lâm Ngọc Linh âm thầm nắm chặt tay.
Cô có thể làm được, có thể tự đứng lên.
Thậm chí trò có thể giỏi hơn thầy!
Nhìn thấy hai người họ kẻ tung người hứng, Lục Vương rút từ trong túi ra một tấm thẻ… toàn thân mạ vàng, trên thẻ có một quân cờ nhỏ dát bạc có thể di chuyển được, anh ta nhắm mắt lại, dựa theo trí nhớ của bản thân mà viết ra con số, khiến quân cờ nhỏ trên đó di động.
Sau khi dừng lại.
Anh ta nhìn vào tấm thẻ.
Nhà vua.
Thực sự là vuat Lục Vương nhìn tấm thẻ không ngừng chép miệng, chuyện này làm sao có thể, cô là phụ nữ, như thế nào có thể xưng vương?