Bầu không khí ồn ào trước đó yên lặng trở lại, tất cả học sinh đều đứng dậy một cách quy củ.
Vũ Hồng Hoàng hét lên như vậy, bọn họ thành thật hơn rất nhiều nhưng vẫn còn một số người khó quản, trước đó vẫn không phục nhỏ giọng lẩm bẩm than thở: “Hét cái gì mà hét chứ, thật sự tưởng tưởng bản thân là nhân vật lợi hại như thủ trưởng rồi à?”
VietWriter cập nhật nhanh nhất.
Khóe môi Vũ Hồng Hoàng nở một nụ cười tàn nhãn, hai tay cô ta vòng ra sau đi vòng quanh bọn họ rồi về lại trước mặt họ đúng một vòng.
Sau đó, cô ta dừng lại trước mặt nam sinh nói chuyện lúc nãy, kéo chiếc áo khoác mà cậu ta đang tùy tiện khoác trên người vào tay mình sau đó ném lên mặt cậu ta “Bịch”
Tiếng chìa khóa đập vào trán cậu ta vang lên.
Nam sinh không ngừng lùi về phía sau, kinh ngạc đến ngây cả người nhìn Vũ Hồng Hoàng, cho dù cậu ta đã lấy tay che trán nhưng người ngoài vẫn nhìn thấy qua khe hở một vết sưng đỏ rất lớn.
Trời ơi!
Nhìn thấy cảnh này, tất cả mọi người đều nhìn Vũ Hồng Hoàng với ánh mắt kinh hãi tột độ.
Nhưng chuyện này vẫn chưa kết thúc, Vũ Hồng Hoàng đã trực tiếp ra lệnh cho Nguyễn Châu Bình: “Đưa cho tôi một cái kéo.”
“Vâng”
Nguyễn Châu Bình đã sớm đoán trước được cảnh tượng này, nhìn họ với ánh mắt cảm thông rồi xoay người đi lấy kéo.
Sau khi Vũ Hồng Hoàng lấy nó, cô ta đã trực tiếp dùng kéo cắt nát bộ quân phục của của cậu nam sinh đã nói chuyện.
Từng nhát kéo vừa tàn nhãn vừa sắc bén, chẳng mấy chốc đã trở thành một đống vải vụn..
Nam sinh tựa như tượng đá đứng cương cứng trên mặt đất, lửa giận bùng cháy trong lòng: “Cô dựa vào cái gì mà làm như vậy! Cô là một giáo viên lại gây loạn cắt đồ của học sinh hành vi này là không tôn trọng quân nhâ “Không, tôi không phải là không tôn trọng quân nhân mà là tôi không tôn trọng cậu!” Vũ Hồng Hoàng cắt xong, cô ta cầm đống vải vụn của áo trên tay đưa lên cho mọi người cùng thấy: “Một người có thể cỡ quân phục bất cứ lúc nào, không có đủ tư cách làm học viên của tôi, từ giờ trở đi cậu sẽ rời khỏi doanh trại, hủy bỏ huấn luyện”
Nam sinh kia và tất cả các bạn cùng lớp đều như bị sét đánh năm lần, đã hoàn toàn ý thức được sự lợi hại của Vũ Hồng Hoàng.
Bình thường than phiền muốn rời khỏi đây nhưng cũng lắm chỉ là đùa giỡn thôi, vì huấn luyện là cơ hội khó có được bọn họ hiểu rất rõ điều đó.
Nhớ quay lại đọc tiếp tại VietWriter để ủng hộ chúng mình nha.
Bây giờ, chẳng qua chỉ là một việc thiếu cẩn trọng thôi, nam sinh đã bị khai trừ rồi Nam sinh lúc này mới thấy sợ hãi, dáng vẻkiêu ngạo hoàn toàn biến mất: “Huấn luyện viên Hồng Hoàng, t( “Nguyễn Châu Bình, làm đi! Xin chúc.
mừng cậu, cuối cùng cậu cũng có thể thực hiện được nguyện vọng của mình rồi, đó là thu p hành lý và về nhà” Không đợi nam sinh nói xong Vũ Hồng Hoàng cắt ngang.
Cậu nam sinh hoàn toàn tuyệt vọng.
Khóe môi của Vũ Hồng Hoàng nở ra một nụ cười độc ác như một mụ phù thủy. Cô ta nghiêm nghị tuyên bố từng chữ một: “Mọi người đều nghe cho rõ đây, tôi sẽ không tốt như Dương Viễn đâu, mặc khác tất cả học viên bây giờ bắt đầu chạy hai mười vòng, té xỉu một cái sẽ chạy thêm mười vòng”
“Không phải chứ!”
“Cái này là lấy mạng người à? Trời ơi, tôi nhớ huấn luyện viên Dương Viễn quát”
“Cái mụ huấn luyện viên nữ nham hiểm này, tôi thấy ngay cả ma quỷ cô ta cũng không sợ đâu”
Tất cả mọi người đều kinh sợ, họ không còn có gì để yêu.
“Bắt đầu”
Vũ Hồng Hoàng phớt lờ những tiếng nói xung quanh, bấm đồng hồ bấm giờ, đúng giờ liền ra mệnh lệnh.
Không ai dám chậm trễ, chạy vào đường đua.
‘Vũ Hồng Hoàng lạnh lùng nhìn về hướng Lâm Ngọc Linh đang cởi quần áo phức tạp trên người, nhỏ giọng nói: “Cô có thể bỏ cuộc, nể mặt của Chu Hoàng Anh tôi có thể cho cô một chút đãi ngộ đặc biệt.”
Lâm Ngọc Linh không động tâm một chút nào.
Cô biết Vũ Hồng Hoàng chắc chắn không tốt bụng như vậy, nếu cô thật sự chấp nhận miếng mồi mà cô ta đưa ra, đoán chừng cả đời này cô sẽ không thể trở mình trước Vũ Hồng Hoàng, cô không cần kết cục này. Cô phải chứng minh cho Vũ Hồng Hoàng thấy cô không phải là loại phụ nữ dựa dẫm vào Chu Hoàng Anh.
Không trả lời, Lâm Ngọc Linh cởi bỏ quần áo của mình xong, hít mấy hơi thật sâu và gia nhập vào đoàn người đang chạy.
‘Vũ Hồng Hoàng nhướng mày, nụ cười của cô ta càng trở nên châm chọc.
Chạy hai mười vòng, không ai dám tụt lại phía sau, và tất cả mọi người đều cố gắng hết sức mình.
Nhưng bởi vì Lâm Ngọc Linh chỉ vừa mới khám chữa bệnh xong, cơ thể còn rất yếu, thể lực không theo kịp mới chạy vài vòng đầu óc đã choáng váng.
Mặc dù bị bỏ lại hai vòng, cô vẫn kiên trì chạy cho xong.