Mục lục
Ông Xã Là Chiến Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 338: Chồng à, anh lý trí một chút đi!


Chu Hoàng Anh cũng không rảnh rỗi, ngay lập tức mở cửa xe bước ra ngoài ôm chầm lấy cô vợ kiều diễm của mình vào trong lòng.


Anh đánh nhẹ mông của Lâm Ngọc Linh như đang trừng phạt cô, nhưng ánh mắt của anh lại vô cùng dịu dàng: “Để cho anh đợi lâu như vậy, đáng đời bị đánh!”



VietWriter cập nhật nhanh nhất.


“Đau!” Lâm Ngọc Linh uất ức bĩu môi, đôi mắt trong sáng như nước tỏ vẻ đáng thương: “Lúc nấy em gặp chút chuyện, anh càng ngày càng xấu xa rồi đấy, không muốn nói chuyện với anh nữa!”


Vừa dứt lời cô liền vùng khỏi cái ôm của anh.


Nhưng cô chưa kịp giấy ra hoàn toàn đã bị Chu Hoàng Anh dùng sức kéo ngược trở lại, sau đó anh xoa đầu cô vợ nhỏ, bất lực nhếch môi lên.


Anh không thể tức giận trước mặt Lâm Ngọc Linh, thật sự bị cô giữ chặt trong tay rồi.


Giọng nói của anh rất trầm thấp hút hồn: “Đánh em có một cái thôi mà đã không chịu được rồi à? Có cần làm nũng đến như vậy không?”


Lâm Ngọc Linh ngoan cố ngẩng chiếc cổ xinh đẹp, đưa ngón tay gõ nhẹ lên đôi môi của anh: “Người khác thì không nói làm gì, nhưng vợ của anh thì anh phải cưng chiều chứ!


Cưng chiều?


Rõ ràng là ngón tay dần dần sờ soạng theo mép áo của Lâm Ngọc Linh để đưa vào bên trong, sau đó anh kề môi sát bên tai cô nói khẽ: “Em vô tâm thế nhỉ, bình thường số lần anh cưng chiều em còn ít sao?”


Ở trên giường…


Lâm Ngọc Linh hiểu được ý của Chu Hoàng Anh, cô liền cầm túi lên che mặt, xấu hổ măng: “Không được nói nữa!”


“Được, không nói nữa thì không nói nữa, vậy thì chúng ta chỉ làm thôi!” Chu Hoàng Anh cười trêu chọc cô, hai tay anh đè đầu và người Lâm Ngọc Linh lên lưng xe.


Lâm Ngọc Linh bị dọa sợ rồi, nếu như Chu Hoàng Anh thật sự lên cơn ở ngay đây thì… cô không cần mặt mũi hay sao?


Cô liền lên tiếng xin tha: “AI Chồng ơi, lý trí một chút… Aiyal”


Ngược lại là Chu Hoàng Anh không hề có ý định làm cô ở ngay đây, cánh tay lực lưỡng đó nhéo cơ thể mềm mại của cô, cổ tình hỏi: “Biết sai chưa?”


Lâm Ngọc Linh bặm môi, vẫn cố tình giả vờ hờn dỗi, ngoảnh mặt đi chỗ khác.



Nhớ quay lại đọc tiếp tại VietWriter để ủng hộ chúng mình nha.


Lâm Ngọc Linh để cánh tay kia tùy ý sờ soạng nơi mềm mại của cô, một cánh tay khác liền nắm lấy đôi chân dài của cô vòng qua eo anh, muốn đi vào trong ngay lập tức.


Chỉ trong chớp mắt Lâm Ngọc Linh hoàn toàn sợ hãi, cô chịu thua rồi: “Đừng, chồng à, em sai rồi được chưa?”


Chu Hoàng Anh cúi đầu nhìn xuống, thấy túp lều ở nửa người dưới đã dựng lên một chút rồi. Vốn dĩ anh chỉ muốn chơi đùa với cô một chút mà thôi, không thể nào ngờ được anh tự kéo mình vào cuộc chơi thật rồi!


Nếu thật sự làm chuyện này ở ngay chỗ làm việc của Lâm Ngọc Linh thì con nhỏ này.


không hận mình cả đời mới là chuyện lạ đấy!


“Lâm Ngọc Linh, em là người có thể dày vò anh nhiều nhất ở trên đời này đấy!” Anh căn chặt răng nặn ra từng chữ một, nhìn chăm chằm cô với ánh mắt tức giận nhưng lại không nỡ phạt cô.


Chu Hoàng Anh đỡ cô dậy, khi hai người tách ra, một tấm danh thiếp rơi ra từ trong túi của Lâm Ngọc Linh.


Chu Hoàng Anh khom người nhặt lên, sau khi liếc nhìn một cái anh nói: “Phòng studio ảnh cưới?”


“Cái này là bà Ngô ở trong đài truyền hình của em cho em đấy, bà ta vừa mới lấy được.


một người chồng, còn giới thiệu là nhà studio này chụp hình đẹp lầm, về sau em có thể dùng đến” Lâm Ngọc Linh nhanh chóng giải thích.


“Ừm” Chu Hoàng Anh không biểu thị quá nhiều mà chỉ nhẹ nhàng để tấm danh thiếp lại vào trong túi của cô.


Hửm?


Chỉ một chữ đó thôi à?


‘Vốn dĩ Lâm Ngọc Linh chẳng nghĩ gì cả, nhưng thái độ này của anh lại khiến cho cô cảm thấy hơi buồn.


Sau khi Lâm Ngọc Linh suy nghĩ kĩ càng được một lát, cô mới lên tiếng hỏi anh giống như đang do thám: “Hoàng Anh à, mình ở bên nhau lâu như vậy rồi, có phải là chúng ta chưa từng nghiêm túc chụp một bộ ảnh cưới không?”


“Đúng vậy” Chu Hoàng Anh trầm giọng trả lời, sau đó anh quay người nhìn về phía cô, trong ánh mắt của anh lộ ra một chút kỳ lạ “Em hỏi chuyện này để làm gì? Em muốn chụp.


Anh mà lại không đoán được em đang nghĩ gì à!


Thế mà còn suốt ngày tỏ vẻ hiểu rõ em lắm chứ! Biểu cảm của Lâm Ngọc Linh hơi buồn, nhưng cô lại trả lời một cách dối lòng: “Gó đâu, ai mà thèm mấy thứ này chứ”


Chu Hoàng Anh nhìn chăm chäm cô một hồi, sau đó hai tay nắm bánh lái khởi động xe.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK