CHƯƠNG 1120: ANH KHÔNG SỢ NGƯỜI KHÁC CƯỜI CHÊ À
Sau khi ăn cơm xong, Thời Dũng và Mạc Đình Kiên bàn chuyện trong phòng làm việc, Hạ Diệp Chi quay về phòng ngủ một mình.
Hôm sau lúc mới ngủ dậy, Mạc Đình Kiên đang tựa người vào đầu giường xem tài liệu.
Ánh mặt trời soi qua khung cửa sổ, phủ một màng sáng nhàn nhạt lên người anh ấy, gương mặt anh tuấn ấy trông rất đỗi dịu dàng.
Hạ Diệp Chi im lặng nhìn anh một hồi lâu cho đến khi anh nhận ra cô đã tỉnh rồi.
Mạc Đình Kiên đặt tài liệu trong tay xuống, cầm đồng hồ trên giường lên xem giờ rồi mới nói với Hạ Diệp Chi: “Còn sớm lắm, em muốn ngủ thêm một lúc nữa không?”
“Không cần đâu.” Hạ Diệp Chi lắc lắc đầu.
Cô đánh một giấc rất sâu cho đến khi trời sáng hẳn, ngủ rất ngon, bây giờ rất tỉnh táo không muốn tiếp tục ngủ nữa.
Mạc Đình Kiên cười cười nhìn cô: “Vậy dậy ăn sáng đi.”
Bữa sáng không được đưa vào phòng, Hạ Diệp Chi và Mạc Đình Kiên cùng đi xuống phòng ăn trong khách sạn dùng bữa.
Thời Dũng đến trước bọn họ, đã ăn xong bữa sáng rồi.
Mặc dù Hạ Diệp Chi đang trong thời kỳ hồi phục nhưng nếu đi lại liên tục sẽ cảm thấy rất mệt mỏi, bởi vậy lúc ra ngoài cô vẫn ngồi xe lăn.
Bọn họ ngồi trong phòng ăn, chốc chốc lại có người ngó nghiêng sang đây.
Cũng có thể thấy đã có một nhóm người nhận ra Mạc Đình Kiên.
Vòng tròn thượng lưu cũng chỉ có bao lớn, số người đứng trên đỉnh cũng chỉ từng đó mà thôi, người chưa từng gặp Mạc Đình Kiên không ít nhưng đúng thật là chẳng có ai chưa từng nghe đến tên anh.
Bởi vậy, cho dù có bị nhận ra thì cũng có gì là kỳ quái cả.
Lúc Hạ Diệp Chi ăn bánh kem thì không cẩn thận để nước tương dây vào quần áo.
Hạ Diệp Chi nhíu mày: “Em đi vào nhà vệ sinh xử lý chỗ này cái.”
Mạc Đình Kiên lập tức đứng dậy đi về hướng cô, ý tứ của anh rất rõ ràng, anh muốn đi cùng với cô.
Hạ Diệp Chi bất đắc dĩ nhìn anh: “Em tự đi là được rồi.”
Mạc Đình Kiên rũ mắt, căn bản không nghe coi cô nói gì mà chỉ đẩy cô đi về phía nhà vệ sinh.
Hạ Diệp Chi không cưỡng lại được bèn trêu anh: “Anh không sợ người ta cười hả?”
Mạc Đình Kiên không buồn quan tâm: “Cười cái gì?”
“Cười anh là…” Hạ Diệp Chị sực nhớ đến bây giờ hai người họ vẫn còn chưa làm giấy đăng ký kết hôn, nhưng cô thong thả cười: “Đồ sợ vợ.”
Sau khi gặp nhiều chuyện như vậy, Hạ Diệp Chi cảm thấy cho dù có giấy đăng ký kết hôn hay không thì cũng không còn quan trọng nữa.
Mạc Đình Kiên đứng sau lưng Hạ Diệp Chi, cô cũng không nhìn thấy gương mặt anh, một lúc sau mới nghe Mạc Đình Kiên bình tĩnh nói: “Bọn họ ghen tỵ với anh.”
Hạ Diệp Chi bật cười: “Nói cứ như người ta không có vợ đấy nhỉ.”
Mạc Đình Kiên ung dung nói: “Không giống nhau.”
Tất nhiên vợ anh là tốt nhất.
Lúc nói chuyện thì đã đến nhà vệ sinh, Hạ Diệp Chi quay đầu nhìn anh: “Anh ở ngoài đợi em.”
Hạ Diệp Chi rửa vết nước tương dính trên quần áo, lúc bước ra khỏi nhà vệ sinh mới thấy có một người đàn ông trẻ trung đứng trước mặt Mạc Đình Kiên.
Chắc là bọn họ đang thảo luận gì đó với nhau, nhưng cô bước ra thì ánh mắt của bọn họ đều dồn cả lên người cô.
Hạ Diệp Chi nhìn vào ánh mắt người đàn ông trẻ trung ấy, không kềm được mà chợt nín thở.
Ước chừng tuổi tác của người đàn ông này cũng chỉ xấp xỉ Mạc Đình Kiên mà thôi, cho dù có đứng cạnh bên Mạc Đình Kiên thì khí thế của anh ta cũng không kém hơn anh chút nào cả, đôi mắt sắc bén như dao ấy để lại ấn tượng sâu đậm trong lòng mỗi người.
Anh ta nhìn gương mặt của cô trong chốc lát rồi liếc mắt trông sang lỗ tai cô.
Hạ Diệp Chi sờ lỗ tai mình theo bản năng, anh ta đang nhìn hoa tai hình ngôi sao trên tai cô ư?
Lúc này, Mạc Đình Kiên nhích lên trước, cản tầm mắt của người đàn ông ấy lại, anh ta quay đầu đi chỗ khác rồi quay người bỏ đi.