CHƯƠNG 1431: THẨM TIỂU LỆ, RA ĐÂY
Đích thực giống như Cố Mãn Mãn nói, mấy chuyện kim chủ đằng sau Thẩm Lệ này, bởi vì không có chứng cứ xác thực nên độ hot sẽ rất nhanh bị hạ xuống.
Mà các cư dân mạng bây giờ đa phần cũng vô cùng lý trí, chuyện mà không có chứng cứ thì sẽ không coi là thật, còn nói Thẩm Lệ là người nổi tiếng nên thị phi nhiều thôi.
Thẩm Lệ thân là đương sự, căn bản không có thời gian đi quan tâm đến mấy cái tin đồn nhàm chán này, quay phim ở đoàn phim đều phải quay đến khi trời tối mịt.
Cảnh quay cuối cùng cần phải đổi cảnh.
Bởi vì những lần quay trước diễn ra rất suôn sẻ, tiến độ quay nhanh hơn dự kiến rất nhiều, trước khi thay đổi cảnh, toàn bộ đoàn làm phim được nghỉ ba ngày.
Tin tức của tổ phim vô cùng nhanh nhạy, vào đêm được nghỉ, Thẩm Lệ còn chưa rời khỏi phim trường nữa thì tổ phim đã nhận được tin tức, lại muốn đến sân bay đón.
Thẩm Lệ khóc không được mà cười cũng không xong: “Tôi được nghỉ ba ngày, ba ngày này có thể phối hợp với mọi người, không cần gấp gáp như vậy.” Đọc full tại truyen3.one
“Được!” Đạo diễn đồng ý vô cùng dứt khoác.
Nhưng lúc Thẩm Lệ đến thành phố Hà Dương, vẫn nhìn thấy tổ chương trình của ở sân bay.
VJ của Thẩm Lệ vẫn là Thi Hàm.
Câu đầu tiên khi Thi Hàm nhìn thấy Thẩm Lệ là: “Chị Thẩm lại gầy đi rồi.”
Ngữ khí toàn là đau lòng, hoàn toàn mang theo sự yêu kính của một fan hâm mộ.
Thẩm Lệ cười phụt: “Cậu cũng gầy rồi đó, vất vả rồi.”
Cô nói xong thì lại quay đầu nhìn những người khác: “Mọi người đều vất vả rồi.”
Cô biết, đi theo quay cô là việc vất vả nhất, bởi vì bây giờ cô phải quay phim điện ảnh ,Đọc full tại truyen3.one mà toàn bộ những nhân viên của tổ chương trình đi theo quay cô đều phải phối hợp với thời gian của cô.
Mà những nhóm khách mời khác, thời gian đều dư dả hơn Thẩm Lệ.
Có người trả lời: “Không có vất vả gì hết, là chức trách công việc mà.”
…
Tổ chương trình đã theo chân Thẩm Lệ đến nhà cô.
Đã là nửa đêm, mọi người trông rất mệt mỏi.
Thẩm Lệ suy nghĩ một lát rồi kêu Cố Mãn Mãn qua đây: “Chị muốn mời tổ chương trình ăn khuya, em đi sắp xếp chút đi.”
Cố Mãn Mãn làm việc càng lúc càng đáng tin cậy, lúc Thẩm Lệ tắm rửa xong thay quần áo ra ngoài thì Cố Mãn Mãn đã sắp xếp xong nhân viên của tổ chương trình rồi.
Nơi Thẩm Lệ ở là một nơi tương đối phồn hoa, ra khỏi cửa không xa thì có rất nhiều nhà hàng.
Nơi Cố Mãn Mãn đặt là một nhà hàng thịt nướng.
Tiệm thịt nướng vào gần sáng không có bao nhiêu người, Thẩm Lệ và người của tổ chương trình đi vào thì trực tiếp ngồi ở trong đại sảnh.
Tính tình Cố Mãn Mãn hoạt bát, không biết từ lúc nào mà đã thân thiết với người của tổ chương trình rồi, lúc gọi món, cô trực tiếp đi cùng với người của tổ chương trình.
Thẩm Lệ ngồi ở trước bàn ăn nói chuyện với đạo diễn.
Lúc này, không biết là ai đã kêu lên một tiếng: “Tổng giám đốc Cố!”
Thẩm Lệ nghe thấy cái xưng hô này thì theo bản năng ngẩng đầu nhìn qua nơi phát ra âm thanh.
Ánh đèn trong nhà hàng sáng sủa, Thẩm Lệ nhìn một cái thì liền thấy Cố Tri Dân đang đứng ở ngoài cửa.
Trước khi anh đến chắc là đã tắm rửa qua, trên người chỉ mặc một chiếc áo tay ngắn đơn giản và chiếc quần thể thao chỉ tới đầu gối, dưới chân mang đôi dép lê, đầu tóc có hơi ướt.
Anh rất tự nhiên mà khoác tay lên vai một thợ quay phim nói cười vui vẻ, không có chút kiêu ngạo, giống như là đã quen biết từ rất lâu vậy.
Cả người ăn vận trông rất qua loa qua quýt, nhưng đầy những hơi thở thiếu niên.
Thẩm Lệ có chút ngẩn ngơ.
Giống như là trông chớp mắt đã quay về hơn mười năm trước.
Người thiếu niên kêu gọi bạn bè đi chơi bóng rổ, về đến nhà qua loa tắm rửa một cái, mang theo cái đầu ướt nhẹp chạy qua sát vách gõ cửa.
Anh từ trước đến giờ đều không thích sấy tóc.
Vừa gõ vừa kêu: “Thẩm Tiểu Lệ, ra ngoài, ra ngoài ăn khuya thôi.”