CHƯƠNG 750: CŨNG MỜI BÀ ĐỪNG BÁM THEO TÔI NỮA.
Hạ Diệp Chi như cười như không liếc mắt nhìn Tạ Ngọc Nam một cái, rồi nhấc chân bước đi ra bên ngoài.
Tạ Ngọc Nam đang muốn theo sau thì Lưu Chiến Hằng liền đuổi theo nói một cách cực kỳ đứng đắn: “Nếu có một ngày cậu cần tư vấn tâm lý thì gọi điện trước cho tôi, tôi sẽ dành thời gian cho cậu.”
Tạ Ngọc Nam tự nhiên biết Lưu Chiến Hằng cố ý nói thế để khiến mình tức giận, anh ta tức giận đến mức khóe mắt giật giật, cắn răng nói một chữ: “Cút!”
Lưu Chiến Hằng cũng không tức giận, chỉ nhíu mày rồi lướt qua anh ta.
Hạ Diệp Chi lúc này đã đi rất xa rồi, lúc cô bước qua xe của Mạc Đình Kiên cũng là lúc Mạc Đình Kiên nổ máy.
Hạ Diệp Chi mắt nhìn thẳng mà đi qua xe của anh rồi lên xe của mình.
Đợi Tạ Ngọc Nam và Lưu Chiến Hằng bước ra thì cô đã nổ máy chuẩn bị rời đi.
“Hạ Diệp Chi, em cứ như vậy mà đi sao?” Tạ Ngọc Nam gõ cửa sổ xe của Hạ Diệp Chi .
Hạ Diệp Chi gật đầu với anh ta rồi lái xe rời đi.
Tạ Ngọc Nam chỉ đành xoay người lái xe của mình, ai biết anh ta vừa mới ngồi xuống vị trí lái xe thì Lưu Chiến Hằng đã từ bên kia ngồi xuống ghế phụó lái.
Tạ Ngọc Nam vui vẻ nhìn Lê Cửu Hành, không khách khí nói: ” Lưu Chiến Hằng, tôi cho phép anh ngồi sao?”
“Tiện đường tiễn tôi một đoạn, cảm ơn.” Lưu Chiến Hằng dường như không có nghe thấy lời nói của Tạ Ngọc Nam mà tự mình nói.
Tạ Ngọc Nam không khởi động ô tô mà chỉ lạnh lùng phun ra hai chữ: “Xuống xe.”
Lưu Chiến Hằng dường như không nghe thấy và cũng không để ý tới Tạ Ngọc Nam.
So về sức chịu đựng, Tạ Ngọc Nam luôn không sánh bằng Lưu Chiến Hằng, chỉ có thể giận đùng đùng mà lái xe vọt lên đường cái, giống như bò mất khống chế và đấu đá lung tung, gây ra một mảng hốt hoảng.
Lưu Chiến Hằng cài dây an toàn một cách bình tĩnh, giọng điệu cũng không có chút bất thường: “Tôi không sợ chết nên cậu cứ thoải mái.”
So về sức nhẫn nại thì cho dù thế nào cũng không thể so sánh với Lưu Chiến Hằng.
Tuy rằng không cam lòng nhưng anh ta vẫn giảm tốc độ xe.
Đợi tới khi xe ổn định thì Lưu Chiến Hằng lại tiếp tục lên tiếng: “Mạc Đình Kiên là một kẻ độc ác, anh ta và tôi không giống nhau, nên nếu cậu dám chọc giận anh ta thì hắn chắc chắn sẽ không hạ thủ lưu tình với cậu đâu.”
Lời khuyên giống như vậy Tạ Ngọc Nam đã nghe không ít lần Lưu Chiến Hằng nói.
Anh cười một tiếng, nói một cách xem thường: “Ý của anh là anh lúc nào cũng hạ thủ lưu tình với tôi? Tôi có cần phải cảm động đến rơi nước mắt không?”
Tạ Ngọc Nam vốn do tức giận mới nói như vậy, nhưng lại không nghĩ rằng Lưu Chiến Hằng lại hết sức nghiêm túc trả lời một câu: “Không cần thiết, bố cậu có ơn với tôi.”
Tạ Ngọc Nam tức giận đến mức mà dừng xe ngay bên đường, nhấn mạnh từng chữ: ” Lưu Chiến Hằng, tôi nói lại một lần nữa, bố tôi đã chết nên anh cũng không cần xen vào cuộc sống của tôi, cũng không cần nói với tôi gì mà thủ hạ lưu tình, tôi với anh không có bất cứ quan hệ nào! Nghe rõ chưa?”
“Tôi chỉ nói đến thế thôi còn nghe hay không thì do cậu, Mạc Đình Kiên không phải là một nhân vật đơn giản.” Lưu Chiến Hằng thờ ơ với lời nói của anh ta, nói xong thì mở cửa xuống xe.
Tạ Ngọc Nam nhấn mạnh còi sau đó thò đầu ra ngoài cửa sổ, nổi giận đùng đùng nói: ” Lưu Chiến Hằng, anh coi tôi là kỹ nữ sao? Muốn lên thì lên mà muốn xuống thì xuống!”
Lưu Chiến Hằng cởi áo khoác xuống, chậm rãi qua đường với một đám người, không quay đầu nhìn Tạ Ngọc Nam.
…
Hạ Diệp Chi lái xe không xa thì mơ hồ cảm giác được có xe taxi vẫn bám theo cô.
Cô cố ý giảm tốc độ xe, rồi thỉnh thoảng nhìn người trong xe taxi qua kính chiếu hậu.
Ngồi phía trước của xe taxi chỉ có tài xế lái xe, vị khách ngồi phái sau thì nhìn không rõ mặt mà chỉ thấy rõ góc áo màu tím.
Sau khi cô giảm tốc độ xe thì chiếc xe phía sau cô cũng giảm tốc độ xuống.
Hạ Diệp Chi thấy thế thì lại tăng tốc độ xe, chọn những con đường vắng vẻ mà đi.
Mặc dù không biết là ai theo dõi cô, nhưng từ màu sắc quần áo thì cũng có thể đoán ra đó chắc chắn là một người phụ nữ.
Hạ Diệp Chi rẽ bảy tám lần trong một con hẻm nhỏ, cuối cùng dừng ở một con đường nhỏ hẹp không thể vòng xe, xuống xe đợi chiếc xe taxi kia theo kịp.
Quả nhiên, không lâu sau thì chiếc xe taxi đó đã theo vào.
Xe lái vào đây không được bao lâu thì tài xế kia bắt đầu lùi về sau.
Tuy nhiên giao lộ ngoài kia cũng có xe lái tới nên không thể lui lại, tiến thoái lưỡng nan nên cũng chỉ dành dừng xe.
Hạ Diệp Chi đi thẳng qua đó, trực tiếp mở cửa xe taxi của chỗ ngồi phía sau.
“Xuống…” Hạ Diệp Chi vừa mở cửa, chữ “xe” còn chưa kịp nói thì đã ngây cả người.
Cô nhìn Thanh Hà Tiêu Thanh Hà trong xe, khẽ nhíu mày: “Sao bà lại bám theo tôi?”
“Tao…” Thanh Hà Tiêu Thanh Hà liếc mắt nhìn tài xế, vừa muốn nói lại thôi.
Hạ Diệp Chi liếc mắt nhìn tài xế, nói với Tiêu Thanh Hà: “Qua đây, nhanh lên.”
Cô xoay người về xe của mình, Thanh Hà Tiêu Thanh Hà cũng thanh toán tiền xe rất nhanh rồi chạy chậm qua xe Hạ Diệp Chi.
Hạ Diệp Chi mắt nhìn thẳng mà lái xe, cũng không nói gì mà chỉ hỏi: “Bà bám theo tôi làm gì?”
Thanh Hà Tiêu Thanh Hà nhỏ giọng bác bỏ: “Mẹ không phải bám theo con, mẹ chỉ bám theo người đàn ông tên Lưu Chiến Hằng…”
Hạ Diệp Chi nghe thấy bà ta nói như vậy, lúc này mới quay đầu lại nhìn bà ta xong, lại nhanh chóng quay đầu lại.
Nếu không phải gặp Thanh Hà Tiêu Thanh Hà thì Hạ Diệp Chi cũng quên mất chuyện trước kia mình có để bà ta đi tìm Lưu Chiến Hằng.
Khiến cô ngạc nhiên là Thanh Hà Tiêu Thanh Hà thực sự đang đi tìm anh.
“Bà nếu như bám theo Lưu Chiến Hằng, vậy tại sao lại theo tôi?” Hạ Diệp Chi nhớ lại, lúc trước đi cùng xe với Lưu Chiến Hằng thì cũng không chú ý tới phía sau có xe bám theo cô.
Vừa rồi nếu không phải xe taxi của Thanh Hà Tiêu Thanh Hà bám theo quá rõ thì cô có thể cũng không phát hiện ra.
Giọng của Thanh Hà Tiêu Thanh Hà đột nhiên trở nên kích động, bà ta ngồi thẳng người rồi quay đầu nhìn Hạ Diệp Chi, giọng nói sắc bén: “Con quen Lưu Chiến Hằng! Con và anh ta là bạn bè!”
Đối mặt với chất vấn của Tiêu Thanh Hà, Hạ Diệp Chi chỉ nhẹ nhàng hỏi lại: “Rồi sao?”
“Mày… Cứ coi Lưu Chiến Hằng thực sự làm gì với Hương Thảo, vậy khẳng định cũng do mày!” Thanh Hà Tiêu Thanh Hà lúc đầu còn ấp a ấp úng, lúc sau thì càng nói càng trôi chảy.
Khóe miệng Hạ Diệp Chi hiện ra một nụ cười trào phúng: “Bà vẫn là mẹ ruột của tôi đấy, nếu như bây giờ tôi đẩy bà xuống xe thì người khác phải chăng cũng chỉ cho rằng tôi chỉ do bất cẩn?”
Thanh Hà Tiêu Thanh Hà thực sự tin tưởng, bỗng trừng mắt, hốt hoảng quát: “Mày dám!”
“Không có gì dám hay không dám, chỉ có điều sẽ không phát rồ giống Hạ Hương Thảo mà thôi.” Nhìn vẻ mặt sợ hãi của Tiêu Thanh Hà, đáy lòng của Hạ Diệp Chi lạnh lùng và không có chút cảm xúc dư thừa nào.
Vẻ mặt của Hạ Diệp Chi thờ ơ và giọng điệu xa cách mà lạnh nhạt: “Tôi và Lưu Chiến Hằng quả thực quen biết, nhưng anh ta đã làm gì thì liên quan gì đến tôi. Cũng mời bà sau này đừng bám theo tôi nưã.”