CHƯƠNG 1497: KHÔNG CÓ ĐỘ KHÓ
Cố Tri Dân vừa nói vừa đi sang bên sờ túi mình, sờ một lúc cũng không tìm thấy điện thoại bèn đứng lên, đi về phòng ngủ.
“Đi làm gì?” Thẩm Lệ hỏi anh ta.
Cố Tri Dân dừng bước, trịnh trọng trả lời cô: “Anh đi lấy điện thoại.”
Anh ta vẫn chưa biết điện thoại của mình đã bị mất rồi, không sờ thấy trong túi quần nên cho rằng đã bỏ trong phòng ngủ rồi.
Thẩm Lệ cảm thấy dáng vẻ ngu ngốc của anh ta rất buồn cười, cô cũng không nói cho anh ta biết rằng thật ra điện thoại đã mất rồi, chỉ nhàn nhạt “ồ” một tiếng.
Cố Tri Dân không nghi ngờ cô, cất bước đi vào phòng ngủ.
Anh tìm một vòng trong phòng ngủ, còn vén thảm lên để tìm nữa nhưng vẫn không tìm thấy điện thoại, đành phải đi ra ngoài, đi tới phòng khách.
“Điện thoại của anh không thấy đâu nữa.” Cố Tri Dân gãi đầu đi ra, vẻ mặt khó hiểu, trông hơi ngốc nghếch.
Thẩm Lệ bèn lên tiếng cười nhạo anh: “Còn uống rượu không hả? Uống đến mức mất điện thoại luôn rồi.”
Cố Tri Dân sửng sốt, không biết nghĩ tới điều gì, đi tới bên cạnh Thẩm Lệ rồi ngồi xuống, cũng không nói gì mà chỉ cười.
Thẩm Lệ liếc anh ta: “Vẻ mặt này của anh là sao?”
“Anh nhớ mang máng rằng có người nói mua điện thoại giúp anh.” Cố Tri Dân thật sự quá say, anh ta chỉ nhớ mang máng Thẩm Lệ từng nói thế, nhưng rốt cuộc là thật hay do anh ta vô căn cứ tưởng tượng mà thành, chính anh ta cũng không biết.
Thẩm Lệ tức giận trợn mắt nhìn anh ta: “Chuyện thế này nhân huynh lại nhớ rõ.”
Cố Tri Dân đã không ăn gì suốt một ngày, Thẩm Lệ sợ anh ta đói nên cũng không xoắn xuýt chuyện này với anh ta nữa, mà đưa điện thoại cho anh ta: “Xem xem muốn ăn gì.”
Cố Tri Dân cầm điện thoại lên, nở nụ cười lấy lòng: “Một ngày không ăn gì, đúng là hơi đói thật.”
“Đồ ăn sáng mua cho anh đã đặt trên bàn rồi, do anh không dậy nổi thì trách ai?” Thẩm Lệ cầm gối ôm, tiện tay bật ti vi.
Thật trùng hợp, ti vi vừa vặn chiếu [Tôi và cuộc sống của tôi].
Càng trùng hợp hơn là vừa vặn chiếu tới tình tiết Cố Tri Dân oán giận Thẩm Lệ.
Cố Tri Dân cũng nghe thấy giọng nói của mình.
Anh ta ngẩng đầu, nhìn lên màn hình ti vi.
Lúc kỳ này được ghi hình, anh ta và Tiêu Văn còn trong mối quan hệ được gọi là “người yêu”, thế nên đứng rất gần nhau, thoạt trông rất thân mật.
Chính Cố Tri Dân xem cũng hơi chướng mắt, anh ta quay đầu, cẩn thận liếc nhìn sắc mặt của Thẩm Lệ, nói: “Anh nghe nói gần đây có một bộ phim cổ trang rất hay, mấy ngày trước nghe Đình Kiên nói Diệp Chi đang thích bộ phim này đấy.”
“Anh làm cho chương trình tạp kỹ mà ông chủ Mạc đầu tư biến thành thế này, anh ấy vẫn để ý anh à? Còn nữa, anh không xem bảng tin của Diệp Chi sao? Gần đây cô ấy bận đến mức chân không chạm đất, căn bản không có thời gian theo phim.”
Thẩm Lệ không hề nể nang mà vạch trần Cố Tri Dân.
Cố Tri Dân nhếch môi, dáng vẻ không còn gì để nói.
Đúng là thế thật.
Gần đây Mạc Đình Kiên và Hạ Diệp Chi cũng rất bận, nhưng không biết đang làm gì.
Dù sao thì không có thời gian để ý anh ta là được.
Cũng có khả năng là Mạc Đình Kiên không muốn để ý đến anh ta thật.
“Được rồi, mau gọi đồ ăn đi, đói chết mất.” Thẩm Lệ đổi đề tài, không tiếp tục nói về chủ đề này.
Cố Tri Dân gọi món rất nhanh, dù sao thì cứ gọi món Thẩm Lệ thích là được, không cần cân nhắc cái khác, thật sự không có độ khó nào, cũng không có gì để vướng mắc.
Sau khi gọi đồ ăn tối xong, Cố Tri Dân lại phát hiện bữa sáng mà Thẩm Lệ mua cho anh ta vẫn còn ở trên bàn, phải đem đi hâm nóng rồi ăn, không ngăn cản được.
Cuối cùng, Cố Tri Dân không chỉ ăn hết bữa sáng đã để cả ngày, mà còn ăn tối với Thẩm Lệ.
Sau cùng thì đành đi qua đi lại trong phòng để tiêu thực.