CHƯƠNG 765: KHÔNG NHỚ RÕ
Lấy điện thoại ra xem, thấy trên màn hình hiện lên hai chữ “Tô Miên” khiến anh không muốn nghe, anh lại vứt điện thoại sang một bên.
Sau khi anh hút phần thuốc lá chuẩn bị dụi tắt lúc nãy chỉ còn sót lại cán thuốc xong mới dụi vào trong gạt tàn thuốc.
Sau đó, Mạc Đình Kiên mới đưa tay nhặt điện thoại di động vừa ném đi lúc nãy lên.
Vừa nhặt lên thì điện thoại lại đổ chuông.
Vẫn là Tô Miên gọi tới.
Vẻ mặt Mạc Đình Kiên lạnh lùng nhận điện thoại, anh cũng không nói chuyện, chờ Tô Miên ở đầu bên kia mở miệng nói trước.
Giọng điệu Tô Miên trách cứ nói: “Sao anh không nhận điện thoại của em?”
“Đang họp.” Mạc Đình Kiên nói dối không chớp mắt.
Cơn tức của Tô Miên hơi giảm đi một chút, giọng điệu của cô ta cũng mềm mỏng hơn nhiều, tủi thân nói: “Đình Kiên, em bị thương ở tiệm áo cưới…”
Mạc Đình Kiên mở loa ngoài, cầm điện thoại đi đến bàn làm việc ngồi xuống, sau đó đặt điện thoại sang một bên, dáng vẻ không quan tâm.
Qua một lúc lâu, chờ Tô Miên nói xong, anh mới hờ hững bổ sung một câu: “Hôm nay còn mấy cuộc họp quan trọng nữa, sau giờ làm sẽ đến bệnh viện thăm em.”
Thật ra Tô Miên là hy vọng Mạc Đình Kiên đến ngay bây giờ, muốn được anh an ủi, nhưng Mạc Đình Kiên lại nói anh còn mấy cuộc họp quan trọng. Cô ta chỉ đành tỏ vẻ rộng lượng, đợi buổi tối anh đến thăm cô ta.
Nhưng lời vừa đến bên miệng cô ta lại không cam lòng nói: “Ở trong mắt anh chỉ biết có công việc! Rốt cuộc em quan trọng hay công việc quan trọng? Hôm nay, nếu anh đi tiệm áo cưới với em thì nói không chừng em sẽ không bị thương rồi!”
Mắt Mạc Đình Kiên hơi nhíu lại, giọng điệu không thay đổi nói: “Em quan trọng, công việc cũng quan trọng, nhưng em quan trọng hơn công việc.”
Tô Miên nói nhiều như vậy cũng chỉ là muốn Mạc Đình Kiên dỗ ngọt mà thôi.
Mạc Đình Kiên rất hiểu tâm ý của cô ta, trong giọng nói của cô ta mang theo mấy phần vui sướng nói: “Em biết rồi, anh cũng phải chú ý đến sức khỏe của mình đấy.”
“Nghỉ ngơi đi.” Ngón tay của Mạc Đình Kiên gõ chầm chậm mà có tiết tấu trên bàn làm việc, điều này tiết lộ chủ nhân của nó rất mất kiên nhẫn.
*
Hạ Diệp Chi về đến nhà nghĩ tới nghĩ lui vẫn cảm thấy Tề Thành có gì đó rất lạ.
Chuyện là không chỉ là Tề Thành giúp cô đối phó với Tô Miên. Từ lúc bắt đầu Tề Thành xuất hiện ở đây đáp ứng làm vệ sĩ của cô đã rất lạ rồi.
Nhưng là cụ thể lạ ở chỗ nào Hạ Diệp Chi cũng không nói ra được.
Chuyện của Tạ Ngọc Nam lại vang vọng trong đầu cô.
Tất cả mọi chuyện cứ lẫn lộn vào nhau, luôn khiến người ta có cảm giác phiền muộn vô cớ, giống như có một sức mạnh khó hiểu nào đó đẩy bọn họ đi về phía trước.
Đến xế chiều, Hạ Diệp Chi lại bắt đầu nấu canh cho Thẩm Lệ .
Canh vẫn chưa hầm xong thì điện thoại của Hạ Diệp Chi đã vang lên.
Hạ Diệp Chi đang canh lửa nồi canh nên cũng không chú ý là ai gọi tới, cô nhấn nút nghe luôn: “A lô?”
“Tối nay cô đi nhà trẻ đón Mạc Hạ.”
Trong điện thoại truyền đến giọng nói trầm thấp của người đàn ông, bàn tay đang muốn mở nắp nồi của Hạ Diệp Chi bỗng dừng lại.
Đây là… giọng nói của Mạc Đình Kiên.
Hạ Diệp Chi mãi một lúc lâu mà vẫn không lên tiếng.
Người ở đầu dây bên kia đã không kiên nhẫn nói: “Cô không tiện?”
“Trợ lý Thời không có thời gian đi đón Mạc Hạ sao?” Hạ Diệp Chi hỏi.
Mạc Đình Kiên giống như không muốn nói với cô nhiều thêm một chữ, chỉ đáp một tiếng: “Ừm.”
“Vậy đợi một chút nữa tôi sẽ đi đón con bé.” Hạ Diệp Chi vừa nói xong, đã cúp điện thoại.
Cô luôn cảm thấy nếu mình giành cúp điện thoại trước mới là người chiến thắng.
Hạ Diệp Chi không nhịn được cười mỉa mai bản thân.
Cách thời gian Mạc Hạ tan học còn một tiếng nữa, đến lúc đó canh cũng đã nấu xong rồi. Cô và Mạc Hạ ăn cơm xong sẽ đưa canh đến bệnh viện cho Thẩm Lệ.
Thẩm Lệ rất thích Mạc Hạ, cô ấy nhìn thấy con bé chắc chắn sẽ rất vui.
Sau khi hầm canh xong, Hạ Diệp Chi tắt lửa, lái xe đi rước Mạc Hạ.
Mạc Hạ ngoãn ngoãn đi theo cô giáo đứng ở cửa nhà trẻ, từ xa cô bé đã nhìn thấy Hạ Diệp Chi từ trên xe bước xuống, cô bé ngẩng đầu nói với cô giáo hai câu, sau đó chạy về phía Hạ Diệp Chi.
Hạ Diệp Chi ngồi xổm xuống đón lấy Mạc Hạ, nghe thấy giọng nói nũng nịu của cô bé vang lên: “Sao bỗng nhiên mẹ đến đón con thế?”
“Con không muốn mẹ tới đón con sao?” Hạ Diệp Chi khảy mũi của cô bé, ôm Mạc Hạ vào trong xe.
“Con muốn mà.” Mạc Hạ hôn “chụt” một cái lên mặt Hạ Diệp Chi.
Hạ Diệp Chi bật cười, cài dây an toàn cho cô bé.
Mạc Hạ lẩm bẩm một câu: “Sáng nay ba nói sẽ đến rước con.”
Hạ Diệp Chi hơi sửng sốt, đưa tay vỗ nhẹ vào khuôn mặt nhỏ của bé cười nói: “Ba con bận làm việc nên mẹ đến đón con.”
Mạc Hạ gật đầu: “Dạ.”
Hạ Diệp Chi quan sát Mạc Hạ từ kính chiếu hậu. Giọng nói của cô mang theo vẻ thương lượng: “Con còn nhớ dì Thẩm Lệ không? Dì ấy bị thương phải vào bệnh viện, chúng ta ăn cơm xong thì đi thăm dì ấy có được không?”
“Tại sao dì ấy bị thương?” Mạc Hạ ngẩng đầu lên, trong đôi mắt to tròn tràn ngập nghi ngờ.
“Dì ấy không cẩn thận nên bị thương. Vì thế, khi con đi cầu thang cũng phải cẩn thận mới được, đừng để bị mình thương.” Hạ Diệp Chi nhẹ giọng giải thích cho cô bé hiểu.
Mạc Hạ gật đầu nói: “Con biết rồi.”
*
Hạ Diệp Chi dẫn Mạc Hạ về nhà, sau khi hai người ăn cơm xong thì Hạ Diệp Chi lại mang canh và dẫn theo Mạc Hạ đến bệnh viện.
Trước khi đi, cô gọi điện thoại cho Thẩm Lệ nói là sẽ dẫn Mạc Hạ đi cùng.
Từ trước tới nay Mạc Hạ chưa từng tới bệnh viện, lần đầu tiên cô bé đến đây nên nhìn cái gì cũng cảm thấy tò mò.
Hai người bước vào thang máy, thang máy đến tầng lầu có phòng bệnh của Thẩm Lệ thì dừng lại.
Tầng lầu này là phòng bệnh VIP, bình thường lúc ra vào trên căn bản là sẽ không gặp ai, rất yên tĩnh và tính bảo mật cũng khá tốt.
Hạ Diệp Chi mới vừa ra khỏi thang máy thì đụng phải người đàn ông đang đứng ở đó.
Mạc Hạ đứng ở bên cạnh mở miệng nói trước: “Ba ơi.”
Cánh tay nắm Mạc Hạ của Hạ Diệp Chi không tự chủ được siết chặt hơn, ánh mắt của cô đang nhìn phía sau lưng anh, Tô Miên đang ngồi trên xe lăn, đang nghiêng đầu nhìn về phía Hạ Diệp Chi.
Bệnh viện này danh tiếng rất tốt, trên căn bản người có chút thân phận sẽ đến bệnh viện này điều trị. Thẩm Lệ ở bệnh viện này, Tô Miên bị thương đến đây cũng là chuyện bình thường.
Nhưng không ngờ lại trùng hợp như vậy, Tô Miên ở chung tầng bệnh với Thẩm Lệ.
Mạc Đình Kiên giống như không thấy Hạ Diệp Chi, chỉ trả lời Mạc Hạ một tiếng: “Ừm.”
Mạc Hạ yên lặng đứng bên cạnh Hạ Diệp Chi, hết nhìn Mạc Đình Kiên, lại nhìn Hạ Diệp Chi, khuôn mặt tràn đầy nghi ngờ.
Tô Miên thấy thế, ra hiệu cho điều dưỡng sau lưng đẩy cô ta ra trước, cười với Mạc Hạ: “Mạc Hạ, đã lâu không thấy con rồi, con có nhớ cô không?”
Mạc Hạ nhìn Tô Miên, bĩu môi nói: “Không nhớ rõ.”
Tô Miên nghe vậy vẻ mặt thay đổi, cô ta nhìn Đình Kiên nói: “Đình Kiên…”
“Diệp Chi!”
Giọng nói của Thẩm Lệ đột nhiên vang lên, Hạ Diệp Chi theo tiếng nhìn sang thì thấy Thẩm Lệ cũng ngồi xe lăn đang đẩy ra ngoài…
“Trước đó cậu nhắn tin cho tớ nói đã lên tới rồi, nhưng mãi mà không thấy cậu tới nên tớ mới ra ngoài xem thử…” Thẩm Lệ tự đẩy xe lăn của mình qua chỗ Hạ Diệp Chi, khi tới gần rồi mới phát hiện người đứng trước mặt Hạ Diệp Chi là Mạc Đình Kiên, người ngồi trên xe lăn là Tô Miên.
Thẩm Lệ âm thầm cảm thán, cảnh tượng này… đúng là rất kích thích mà.