CHƯƠNG 431: CÓ LÒNG TỐT MÀ LẠI LÀM RA CHUYỆN XẤU
Mặc dù Hạ Diệp Chi không hỏi được gì từ chỗ Mạc Đình Kiên nhưng cũng không cảm thấy quá chán nản, thất vọng.
Cô tin rằng Mạc Đình Kiên tìm chuyên gia thôi miên kia cũng không phải chuyện khó.
…
Mạc Đình Kiên về đến nhà tiện tay đưa áo khoác cho người làm rồi ngồi lên sofa.
Anh ngửa đầu nhìn đèn thủy tinh trên trần nhà rồi lại nhìn quanh bốn phía.
Trong biệt thự rộng lớn như vậy lại vô cùng yên tĩnh, vắng lặng chỉ có vệ sĩ và người làm.
Anh lấy điện thoại ra, ngón tay bất giác mở mục tin nhắn ra.
Trong hộp thư chỉ có một tin nhắn duy nhất.
Là tin nhắn tối qua Hạ Diệp Chi gửi cho anh, nội dung đơn giản chỉ có hai chữ “Ngủ ngon”.
Khi đó anh nhận được tin nhắn chỉ cảm thấy người con gái này vô cùng nhạt nhẽo, định cho cô ấy vào danh sách đen nhưng không hiểu sao cuối cùng anh lại không làm thế.
Có lẽ là sau đó anh quá buồn ngủ nên đã ngủ quên mất.
“Cậu chủ.”
Giọng Thời Dũng vang lên kéo suy nghĩ Mạc Đình Kiên trở lại.
Mạc Đình Kiên khóa màn hình điện thoại rồi mới ngẩng đầu nhìn Thời Dũng.
Anh không nói gì chỉ nhướn mày ý bảo Thời Dũng có lời gì thì mau nói.
Thời Dũng dè dặt hỏi: “Tối nay cậu chủ muốn ăn gì?”
Tình huống dạo gần đây của Mạc Đình Kiên tương đối đặc biệt nên Thời Dũng đành ở lại nhà Mạc Đình Kiên.
Cũng may Mạc Đình Kiên vẫn rất tín nhiệm anh.
Có điều trợ lý đặc biệt là anh đây cũng làm rất chu đáo. Trên công việc là thủ hạ đắc lực của Mạc Đình Kiên không nói, những việc ăn uống ngủ nghỉ hằng ngày cũng do anh xử lý.
Bởi vì chuyện tối qua nên những người làm bếp đều không dám tùy tiện xuống bếp.
Sợ đến lúc làm ra món ăn không hợp khẩu vị Mạc Đình Kiên, anh lại nổi cáu cho nên chỉ có thể để Thời Dũng đi hỏi Mạc Đình Kiên.
Giọng điệu Mạc Đình Kiên rất lạnh nhạt: “Tôi mời họ tới không phải để nấu cơm sao? Chuyện nhỏ như vậy mà cũng cần phải hỏi tôi?”
Thời Dũng thầm nghĩ, đối với anh mà nói là chuyện nhỏ nhưng đối với những người làm kia lại là chuyện lớn hàng đầu.
Thời Dũng đánh bạo hỏi một câu: “Cậu chủ, có phải cậu muốn ăn cơm mợ chủ làm?”
Lần đầu tiên Mạc Đình Kiên không sửa lại xưng hô của Thời Dũng mà chỉ hỏi ngược lại: “Cậu nói Hạ Diệp Chi?”
Thời Dũng lại chú ý đến chi tiết nhỏ này, trả lời: “Vâng.”
“A.”
Mạc Đình Kiên cười lạnh một tiếng, lời nói mang theo sự trào phúng: “Tối qua thì đưa cơm đến tận cửa, tối nay đã mấy giờ rồi mà còn chưa thấy người đâu. Cô ta như vậy mà cũng muốn tái hôn với tôi sao?! Đúng là mơ mộng hão huyền!”
“…”
Thời Dũng đưa tay lên lau mồ hôi do sợ hãi mà đổ ra từ phía sau ót.
Năm đó khi anh đi theo Mạc Đình Kiên làm trợ lý đặc biệt cũng chỉ vừa mới tốt nghiệp. Lúc ấy truyền thông Thịnh Hải vẫn chưa có tiếng tăm gì mấy nhưng cũng đã bắt đầu có lợi nhuận.
Mạc Đình Kiên là một thương nhân trời sinh, thủ đoạn hơn người.
Sự phát triển của truyền thông Thịnh Hải dùng mắt thường cũng có thể thấy được.
Nhưng năm đó Mạc Đình Kiên mới ngoài hai mươi, tính tình vô cùng nóng nảy, bộp chộp.
Thời Dũng khi vừa mới tốt nghiệp cũng là một người lỗ mãng, liều lĩnh chứ không chu đáo toàn diện như bây giờ, cũng bị Mạc Đình Kiêu trách móc không ít lần.
Mặc dù khi đó cũng có chút không phục vì bị cấp trên nhỏ hơn mình vài tuổi trách mắng nhưng sau khi thấy được thực lực của Mạc Đình Kiên, anh cũng không thể không tín phục.
Thời Dũng đã quen với một Mạc Đình Kiên vững vàng, ổn trọng hơn nữa còn vô cùng sắc bén, ác liệt.
Nhưng tính tình Mạc Đình Kiên đột nhiên thay đổi trở về khi anh mới vừa hai mươi.
Đã nhiều năm trôi qua như vậy rồi, Thời Dũng thật sự có chút không biết nên làm sao để chung sống với Mạc Đình Kiên.
Có nên nói cho Mạc Đình Kiên biết thực ra tối qua là anh gọi điện cho Hạ Diệp Chi qua đây cứu mạng không?
Có nên nói cho Mạc Đình Kiên, trước kia anh luôn quan tâm, theo dõi sát sao Hạ Diệp Chi và bảo bối không?
Thực ra anh cũng đã từng mơ hồ đề cập tới nhưng căn bản vô dụng.
Mạc Đình Kiêu sẽ không nghe.
Mạc Đình Kiên nói xong không nghe thấy Thời Dũng nói gì, vẻ mặt không chút cảm xúc nhìn anh: “Sao cậu không nói gì? Tôi nói không đúng sao?”
“Cậu chủ nói đúng lắm.” Thời Dũng khôi khục vẻ mặt, trở lại trạng thái nghiêm trang.
Hiển nhiên Mạc Đình Kiên rất vừa lòng vì cách nghĩ của Thời Dũng cũng giống anh, lập tức lại hỏi: “Vậy vì sao cô ấy vẫn chưa đến nấu cơm?”
Thật sự coi mợ chủ là người nấu cơm sao?
Trên mặt Thời Dũng không để lộ ý gì, chỉ nói: “Mợ chủ còn phải chăm sóc Hạ Hạ, không tới nấu cơm cho cậu chủ cũng là chuyện bình thường thôi.”
Mạc Đình Kiên trầm mặc một lát rồi nói: “Con gái tôi?”
Thời Dũng nói đến Mạc Hạ, giọng nói cũng mang theo ý cười: “Đúng vậy. Hạ Hạ là do cậu chủ một tay nuôi lớn, rất đáng yêu.”
Mạc Đình Kiên nhớ lại trưa qua ở phòng khách nhìn thấy một cục bột nho nhỏ, nhìn có vẻ nhỏ nhắn, mềm mại, cảm giác chỉ cần một ngón tay cũng có thể giữ được cô bé.
Đáng yêu hay không anh không biết, chỉ cảm thấy có vẻ rất nhỏ rất nhỏ.
“Nếu đã là một tay tôi nuôi lớn thì Hạ Diệp Chi dựa vào cái gì trở về lại nhận được món hời lớn như vậy.”
Mạc Đình Kiên nói xong liền đứng dậy.
Thời Dũng cũng không nắm được Mạc Đình Kiên bây giờ đang nghĩ gì: “… Cậu chủ?”
“Cậu biết Hạ Diệp Chi sống ở đâu không?”
Thời Dũng gật đầu: “Biết.”
Nhưng anh vẫn không biết Mạc Đình Kiên muốn làm gì.
“Đi thôi.” Mạc Đình Kiên nói xong liền dẫn đầu nhấc chân đi trước.
Thời Dũng đuổi theo phía sau: “Cậu chủ, cậu muốn đi đâu vậy?”
Mạc Đình Kiên cũng không nhìn anh, vẻ mặt lãnh đạm nói: “Đi đón cục bột nhỏ tôi một tay nuôi lớn về đây.”
Thời Dũng: “…” Hình như anh có lòng tốt mà lại làm ra chuyện xấu rồi.
…
“Hạ Hạ, đi lấy bát của con đi, chuẩn bị ăn cơm rồi.”
Hạ Diệp Chi ở trong bếp làm xong món cuối cùng rồi gọi Mạc Hạ vào lấy bát.
“Con đến đây!” Đi cùng với tiếng nói còn non nớt của Mạc Hạ là viên thịt tròn nhỏ xinh chạy ào vào bếp.
Hạ Diệp Chi lấy bát, đũa rồi đưa cho cô bé: “Con cầm lấy đặt lên bàn ăn đi.”
Giọng Mạc Hạ lanh lảnh vang lên: “Vâng.”
Mạc Hạ cầm bát chạy ra ngoài, “lạch cạch” hai tiếng đặt lên bàn ăn.
Hạ Diệp Chi hé nắp nồi xem canh đã được chưa liền nghe thấy tiếng Mạc Hạ ở bên ngoài gọi cô: “Mẹ, có người gõ cửa.”
“Dì Thẩm đâu rồi?”
“Dì vẫn đang trong nhà vệ sinh.”
Hạ Diệp Chi khuấy nồi canh rồi nói: “Đợi một chút rồi mẹ đi mở cửa.”
“Để con đi.” Mạc Hạ xung phong nhận việc, không đợi Hạ Diệp Chi nói đã cực kỳ hứng thú chạy ra ngoài.
Hạ Diệp Chi nhanh chóng bỏ thìa trong tay xuống đi ra ngoài: “Hạ Hạ, để mẹ ra mở.”
Khi cô đi ra ngoài Mạc Hạ đã mở cửa rồi.
“Hạ…”
Mạc Hạ ngửa đầu nhìn thấy người đàn ông cao lớn đang đứng ngoài cửa sổ, hai mắt liền trở nên sáng lấp lánh: “Mạc Ớt Xanh!”
Hạ Diệp Chi muốn lên tiếng ngăn cản nhưng đã không kịp nữa rồi.
Mạc Hạ đã nhào đến… ôm lấy chân Mạc Đình Kiên.
Mà chiều cao của cô bé cũng chỉ có thể ôm được chân Mạc Đình Kiên.
Mạc Đình Kiên quay đầu nhìn Thời Dũng phía sau. Đây là đứa bé đáng yêu cậu nói?
Sau đó anh cúi xuống nhìn Mạc Hạ, nhướn mày: “Gọi chú là gì?”
Mạc Hạ cười “hì hì” hai tiếng, trong giọng nói mang theo chút nịnh nọt, lấy lòng: “Ba!”
Mạc Đình Kiên cứng đờ người, cô bé lém lỉnh này là con mình sao?
Anh ngẩng đầu nhìn Hạ Diệp Chi, anh hoài nghi đây là do Hạ Diệp Chi dạy dỗ.
Hạ Diệp Chi dường như nhìn ra được ý nghĩ của Mạc Đình Kiên, ôm Mạc Hạ lên nhét vào lòng Mạc Đình Kiên: “Hạ Hạ hai ngày rồi không được gặp anh, con bé rất nhớ anh đấy.”