CHƯƠNG 577: ANH KHÔNG PHẢI NGƯỜI TỐT NHƯNG CŨNG CÓ NGUYÊN TẮC CỦA MÌNH
Ly tức đến cười: “Hạ Diệp Chi, đừng tưởng tôi khách khí với cô, thì cô được nước lấn tới.”
Hạ Diệp Chi phản ứng rất nhanh, nói ngay: “Cô có thể không khách khí với tôi.”
“Nếu không phải là…” Ly chỉ vừa nói vài chữ, đã ngừng lại, như ý thức được mình vừa nói lời không nên nói.
Hạ Diệp Chi nghiêng người qua, ở trong bóng tối kéo tay Ly: “Nếu không phải gì? Nói tiếp đi.”
“Tôi không nói gì cả.” Giọng Ly lạnh lùng, gạt tay Hạ Diệp Chi ra.
Nhưng, cô ta gạt mạnh vài cái, mà không hất được Hạ Diệp Chi ra.
Ly khó chịu tức giận nói: “Cô buông ra, tôi không muốn đối phó với cô.”
“Cô nói hết đi, rồi tôi sẽ buông cô ra.” Hạ Diệp Chi vẫn dính lấy cô ta.
“Bỏ ra!”Ly đã giơ tay nắm lấy tay cô, giọng cảnh cáo, cô ta cảnh cáo lần nữa, nếu Hạ Diệp Chi còn không buông ra, cô ta sẽ ra tay.
Lúc đầu ở nhà Lục Chiến Thiên, Hạ Diệp Chi đã đoán được Ly là một người lão luyện tuy cô 10 tuổi đã theo Thẩm Lệ đi đánh nhau, nhưng Ly đã trải qua huấn luyện, khác hẳn với cô.
Chỉ cần Ly muốn hất tay ra, chẳng phí tí lực nào.
Nhưng, Hạ Diệp Chi vẫn không chịu buông.
Lúc này, Ly đã bị cô chọc giận rồi, thấy Hạ Diệp Chi vẫn cứng đầu, nắm bàn tay của cô kéo ra.
Nhưng Hạ Diệp Chi nắm quá chặt, với lực của Ly, nếu dùng hết sức lực, sẽ làm gãy xương Hạ Diệp Chi mất.
Hạ Diệp Chi đã cảm thấy Ly dùng lực lên tay mình, nhưng cuối cùng bỗng thả ra, bực mình mà nói với cô: “Tùy cô.”
Ly trước đây tuy vui vẻ hòa nhã với Hạ Diệp Chi, nhưng cô biết đó chỉ là ngoài mặt mà thôi.
Ly vừa rồi rõ ràng tức đến nỗi muốn ra tay với cô, lại bỗng nhiên dừng lại.
Trong lòng Hạ Diệp Chi đoán, có người dặn dò Ly không được làm hại cô, mà người này, rất có thể là người mà Ly vừa rồi nhắc đến một nửa lại không nói nữa.
Cũng có thể là Lưu Chiến Thiên, nhưng nếu là Lưu Chiến Thiên, Ly nói thẳng ra không phải là xong rồi à?
May mà trong xe tối đen, không nhìn rõ sắc mặt ai, Hạ Diệp Chi trong lòng nghĩ nhiều như vậy, cũng không lo bị Ly nhìn ra.
Hạ Diệp Chi thu tay lại, lời nói như khiêu khích: “Không ngờ tính khí của Ly lại tốt như vậy đó.”
Xác định được Ly sẽ không làm ra chuyện hại cô, cô không còn gì phải sợ nữa.
Ly có thể là người bạo lực, nhưng lòng dạ lại nông cạn, Hạ Diệp Chi cố ý khiêu khích cô ta, nói không chừng sẽ moi được thông tin có ích.
Nhưng Ly trông rất tức giận, không thèm nói câu nào với cô.
Cô ta được Lưu Chiến Thiên gọi tới ứng viện, chứng minh được cô ta là thuộc hạ đắc lực của Lưu chiến Thiên, tất nhiên phải có chỗ hơn người, trong một đám thuộc hạ, cũng là một người khá có quyền,
Người có tiếng tăm như Ly, vừa rồi sau khi bị Hạ Diệp Chi quấn lấy, mà chịu để ý cô mới lạ ấy.
Hạ Diệp Chi cũng biết làm việc không nên làm quá, Ly không thèm để ý cô, cô cũng biết mà không nói nhiều nữa.
…
Chiếc xe đi trong bóng đêm khá lâu.
Ít ra, theo hạ Diệp chi, nó đã đi được khá lâu rồi, hai ngày này cô ngủ không đủ giấc, đã thiêm thiếp đi rồ, cũng có thể do cô cảm giác sai, chiếc xe không đi lâu đến vậy.
Cô tuy có hơi buồn ngủ, nhưng vẫn cố gắng không ngủ say.
Cho đến lúc, đằng trước xuất hiện ánh đèn sáng của những dãy nhà, như là của một thôn.
Hạ Diệp Chi lại nhận ra, trên ngọn núi bên trên thôn đó có ánh đèn của tòa nhà nữa, là một biệt thự.
Đây là một biệt thự đơn giản theo kiểu vườn tược, phong cách đơn giản, nhưng diện tích rất lớn, dù là trong bóng đêm, cũng nhìn ra được thiết kế rất đẹp.
Chủ nhân của biệt thự này, là một người rất biết chăm chút.
Chiếc xe dừng bánh, Ly vội vã mở cửa xuống xe, có thể thấy cô ta không muốn ở cùng Hạ Diệp Chi lâu hơn nữa.
Hạ Diệp Chi đi ngay sau Ly, thấy người giúp việc và vệ sĩ đi ngay bên Ly: “Cô Ly.”
Bọn họ rất lễ phép với cô ta, đúng là y như Hạ Diệp Chi đã nghĩ Ly là người khá có danh tiếng.
Sự thật là vậy.
Hạ Diệp Chi sắp phục sự nhạy bén của mình sát đất.
Ly nhìn bọn họ gật đầu, sắc mặt cao ngạo, ánh mắt sắc bén, rất có khí thế.
Hạ Diệp chi thấy Ly như vậy không tự chủ được mà nhớ lại Ly trước đây ở biệt thự luôn giả trang thành nữ giúp việc.
Cô nhận ra, ai cũng có thể dễ dàng mà đeo lên những mặt nạ khác nhau.
Ngược lại những người như Hạ Hương Thảo, chuyện xấu gì cũng để lộ lên mặt, lại dễ phòng bị hơn.
Mà những người như Ly, lòng có ý xấu, nhưng lại nguy trang rất tốt, người khác muốn phòng bị cũng khó, phải vô cùng cẩn thận.
“Đi theo tôi.”
Hạ Diệp Chi nhìn bóng lưng của cô ta, có hơi thất thần, giọng nói bất ngờ của Ly kéo cô về hiện thực.
Biệt thự này trông rất lớn, bên trong ngoài vệ sĩ và người giúp việc, không biết còn có ai ở nữa, dù Ly không nói, Hạ Diệp Chi cũng sẽ đi theo cô ta.
Hạ Diệp Chi tuy không cất tiếng nào, nhưng Ly cứ nghĩ tới lúc trước cô khiêu khích cô ta, thì lại thấy khó chịu, không chịu được mà nói: “Bây giờ ngoan ngoãn nghe lời hơn rồi đó nhỉ.”
“Nói cho cùng, tôi cũng là người mà các người nâng đỡ, con gái tôi vẫn trong tay các người, tôi không nghe lời sao được,” Hạ Diệp Chi nói như đâm dao chọc ngoáy.
Bọn họ không nên, hoàn toàn không nên bắt Mạc Hạ đi.
Mạc Đình Kiên sau khi bị chọc tức, tuy rằng tâm trạng không tốt, nhưng cũng sẽ không ra tay với người vô tội, đặc biệt là đàn bà và trẻ con.
Anh không phải là người tốt nhưng cũng có nguyên tắc của mình.
Mà bọn Lưu Chiến Thiên bắt cóc Mạc hạ, khác gì với Trần Tuấn Tú năm đó đâu?
Chỉ với điều này thôi, đã đủ để Hạ Diệp Chi hận họ.
Nghĩ đến đây, sắc mặt Hạ Diệp Chi lạnh đi.
Cô hơi rũ mắt, không để Ly nhìn thấy cảm xúc của mình.
Ly không phải là người phụ nữ tàn nhẫn, cũng có chút thương tiếc trẻ con, bắt cóc một đứa trẻ để uy hiếp, đúng là có chút tiểu nhân.
Vì vậy, dù trong lời Hạ Diệp Chi hơi khiêu khích, nhưng cô ta cũng không nói gì.
Ly đưa Hạ Diệp Chi vào trong biệt thự.
bên trong rất rộng, có một cầu thang hình xoắn ốc.
“Tôi đưa cô đi gặp con gái trước.” Không gian biệt thự rất lớn, âm thanh vang lên, còn có tiếng vọng lại.
“Cảm ơn.” trong giọng nói của Hạ Diệp Chi chẳng có chút xúc động nào, chứ đừng nói là ý cảm ơn.
Ly quay sang nhìn cô, lại quay đầu đi tiếp.