CHƯƠNG 633: CẢM GIÁC LÀM DANH NHÂN
Thời Dũng khẽ than một tiếng: “Tôi hiểu.”
Hạ Diệp Chi khẽ gật đầu, quay người vừa đi về phía phòng Mạc Hạ vừa nói: “Tôi đi xem Mạc Hạ một chút, nhanh thôi sẽ quay lại.”
Thời Dũng nghe cô nói muốn đi xem Mạc Hạ cũng không nói gì, lặng lẽ đồng ý.
Hạ Diệp Chi đi nhìn Mạc Hạ xong thì ra khỏi biệt thự.
Cửa lớn biệt thự đã có hai chiếc xe đỗ ở đó, một chiếc để đồ Hạ Diệp Chi đã dùng, chiếc còn lại có lẽ là xe đón cô đi.
Hạ Diệp Chi hơi cụp mắt xuống: “Những thứ này không cần nữa, cũng không cần đưa cho tôi, tôi sẽ tự lái xe đi.”
Thời Dũng hiểu tính Hạ Diệp Chi nên cũng không miễn cưỡng, chỉ thử hỏi thăm dò: “Vậy tôi đưa địa chỉ nhà cho cô nhé?”
“Không cần, tôi sẽ không ở đó.” Hạ Diệp Chi thẳng thừng từ chối rồi lái xe của mình rời đi.
Thời Dũng đứng dưới ánh đèn đường ở cửa lớn, mắt nhìn theo hướng ô tô Hạ Diệp Chi rời đi, lúc này mới gọi điện cho Mạc Đình Kiên.
“Cậu chủ.”
Mạc Đình Kiên mở miệng liền hỏi: “Cô ấy đi rồi?”
“Mợ chủ vừa đi, nhưng…”
Thời Dũng mới nói một nửa đã bị Mạc Đình Kiên ngắt lời: “Cô ấy không cần đồ cũng không cần nhà?”
Thời Dũng hơi thở dài: “Vâng.”
Đầu dây bên kia im lặng một lát rồi giọng Mạc Đình Kiên mới cất lên: “Tôi biết rồi, cậu về trước đi.”
Vốn dĩ Thời Dũng vẫn còn điều muốn nói nhưng lời Mạc Đình Kiên đã trực tiếp ngăn lại lời phía sau của anh.
“Vâng.” Anh chỉ đành cúp điện thoại.
…
Hạ Diệp Chi chuyển về căn nhà thuê trước kia.
Căn nhà này cô ký hợp đồng dài hạn, cho dù chuyển về biệt thự Mạc Đình Kiên nhưng vẫn chưa trả nhà.
Bây giờ đúng lúc lại cần dùng đến.
Ba người một nhà bọn họ trước kia cũng có một khoảng thời gian sống ở đây nên trong nhà đã sắm thêm không ít đồ.
Dễ dàng nhìn thấy nhất chính là bàn làm việc ở phòng khách.
Đó là khi Mạc Đình Kiên kiên quyết muốn chuyển vào đây ở nên mới đặt bàn làm việc ở đó.
Trên bàn làm việc vẫn còn một ít tài liệu Mạc Đình Kiên đã dùng.
Hạ Diệp Chi đứng trước bàn làm việc một lúc rồi mới lấy đồ trên bàn và trên giá sách xuống bỏ đi, sau đó để máy tính và tài liệu của mình lên.
Sau này sẽ là bàn làm việc của một mình cô rồi.
Căn nhà đã lâu không có người ở nên Hạ Diệp Chi quét dọn qua loa một chút, không có khẩu vị nên cũng không ăn tối mà đi ngủ luôn.
Sáng sớm hôm sau, Hạ Diệp Chi lái xe đi siêu thị mua đồ.
Mua rất nhiều đồ dùng hàng ngày và nguyên liệu nấu ăn, mang về tự nấu.
Cô về đến nhà, vừa nấu cơm xong thì Tần Thủy San gọi điện tới.
“Hôm qua nói với cô về bữa tiệc tối nay vẫn còn nhớ chứ? Có lễ phục chưa? Có muốn chiều này đi xem với tôi không?”
Hạ Diệp Chi ngồi dựa lưng vào ghế, uể oải nói: “Ừ.”
Tần Thủy San nghe ra giọng điệu Hạ Diệp Chi có điểm khác thường liền hỏi: “Sao cô nói chuyện nghe có vẻ uể oải thế, làm sao vậy?”
“Không có chuyện gì đâu, cô còn chuyện gì không? Nếu không có thì tôi cúp máy đây.” Hạ Diệp Chi cầm đũa lên, không có tinh thần chọc chọc đồ ăn trong đĩa.
Tần Thủy San gọi cô chủ yếu để nhắc cô về bữa tiệc buổi tối nay, nói xong câu ‘tạm biệt’ rồi cúp máy.
Cúp điện thoại, căn phòng lại trở về trạng thái yên tĩnh như lúc trước.
Hạ Diệp Chi vứt điện thoại sang một bên, ăn vài miếng cơm rồi buông đũa.
Đứng dậy chậm chạp thu dọn bàn ăn.
Dọn dẹp sạch sẽ phòng bếp xong, cô lại ngồi trước máy tính viết một vài nội dung mới, đến thời gian hẹn Tần Thủy San cô mới ra ngoài đến chỗ hẹn.
Tần Thủy San vừa nhìn thấy Hạ Diệp Chi liền dùng ánh mắt xoi mói nhìn cô, quét một lần từ đầu đến chân Hạ Diệp Chi sau đó lắc đầu, vẻ mặt ghét bỏ.
“Hạ Diệp Chi, cô có thể có một chút cảm giác làm danh nhân không? Sao không trang điểm gì đã ra ngoài rồi? Còn nữa, quần áo của cô thế nào vậy, áo khoác bông, quần bò, giày cao gót cũng không đi…”
Hạ Diệp Chi không chút cảm xúc mặc cho Tần Thủy San tùy ý trách mắng, đợi Tần Thủy San nói xong, Hạ Diệp Chi mới nghiêm túc nói: “Bây giờ chúng ta có thể đi xem lễ phục được chưa?”
“Cô có nghe thấy lời tôi nói không vậy?” Tần Thủy San cảm thấy mình nói nhiều như vậy, căn bản Hạ Diệp Chi cũng không nghe được câu nào.
Hạ Diệp Chi nghiêm túc trả lời: “Có, đang nghe này.”
Nếu nghe sao lại có phản ứng này?
Tần Thủy San có hơi không biết nói gì nhưng vẫn quan tâm hỏi: “Rốt cuộc cô đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Hằng ngày Hạ Diệp Chi đi làm đều ăn mặc rất chỉn chu nhưng hôm nay ra khỏi nhà lại trong dáng vẻ này, nhìn có vẻ rất phờ phạc, buồn bã.
Đây không phải vấn đề mà lần nào Tần Thủy San cũng hỏi, Hạ Diệp Chi cúi đầu nhìn lại mình rồi mới hỏi cô: “Nhìn tôi rất giống như đã xảy ra chuyện gì rồi ư?”
Tần Thủy San gật đầu.
Hạ Diệp Chi im lặng một lát: “Tôi chỉ là không ngủ đủ thôi.”
Tần Thủy San tin cô mới là chuyện lạ.
…
Hạ Diệp Chi cũng không có yêu cầu cao đối với lễ phục nên rất nhanh đã chọn xong.
Tần Thủy San rất coi trọng buổi tiệc tối nay nên chọn lễ phục cũng vô cùng tỉ mỉ.
Bộ nào cũng phải hỏi Hạ Diệp Chi đã được chưa, có đẹp không?!
Nhưng sau khi Hạ Diệp Chi nói cái nhìn của mình thì Tần Thủy San lại phản bác cô sau đó lại chọn bộ khác.
Hạ Diệp Chi chăm chú nhìn Tần Thủy San một hồi rồi cũng hiểu ra điều gì đó.
Khi Tần Thủy San thử một bộ lễ phục nữa đi ra, Hạ Diệp Chi đi vòng quanh cô ta một lượt rồi ghé vào tai Tần Thủy San bình tĩnh nói: “Cô Tần, buổi tiệc tối nay Hứa Mộ Hàn cũng tham gia phải không?”
“Sao cô biết?” Tần Thủy San kinh ngạc ngẩng đầu.
Sau khi nhìn thấy vẻ mặt cười như không cười của Hạ Diệp Chi thì lại vội vàng quay đi soi gương, làm bộ lơ đãng nói: “Anh ta có tham gia hay không thì liên quan gì tới tôi?”
Giọng điệu cố ý qua loa, hời hợt ngược lại còn có cảm giác như đang cố gắng che giấu điều gì.
Hạ Diệp Chi bật cười nhưng cũng không tiếp tục nói về chủ đề này nữa.
Mấy ngày nay trong công việc Tần Thủy San có tiến bộ rất lớn, càng ngày càng thông thạo, điêu luyện. Nhưng với Hứa Mộ Hàn từ trước đến nay biểu hiện của cô ta đều rất rõ ràng.
Tần Thủy San lựa chọn lễ phục tỉ mẩn như vậy đơn giản là vì muốn trong buổi tiệc tối nay có thể tỏa sáng trước mặt Hứa Mộ Hàn, thu hút sự chú ý của anh ta.
Hạ Diệp Chi ngồi trên sô pha, kiên nhẫn chờ Tần Thủy San thay lễ phục đi ra.
Lần này Tần Thủy San thay lễ phục có hơi lâu, Hạ Diệp Chi chờ mãi chờ mãi dần dần trở nên có chút xuất thần.
Đột nhiên một giọng nữ kéo suy nghĩ của cô trở về.
“Trước đó em đã đặt một bộ lễ phục ở đây, anh cũng giúp em xem xem có đẹp không đi.” Người con gái cất giọng lên có vẻ như đang nói chuyện với người khác.
Nhưng sau khi cô ta nói xong lại không có ai trả lời.
Hạ Diệp Chi cảm thấy giọng nói này có hơi quen tai, khi quay đầu nhìn về phía có tiếng nói thì cô gái đó cũng đang nhìn về phía cô.
Khi ánh mắt hai người chạm nhau trong không trung thì cả hai đều ngẩn ra.