CHƯƠNG 299: ĐANG BÌNH THƯỜNG ĐỘT NHIÊN NỔI ĐIÊN
Hơn nửa năm trước, bởi vì chuyện của ông cụ Hạ, nhà họ Hạ lập tức cắt đứt quan hệ với Hạ Diệp Chi, sợ bị liên lụy, chưa thông báo với Hạ Diệp Chi tiếng nào đã trực tiếp đăng báo đòi cắt đứt quan hệ.
Người nhà họ Hạ luôn đặt lợi ích của mình lên hàng đầu. Bọn họ làm như vậy, Hạ Diệp Chi cũng không kinh ngạc, cũng không cảm thấy tổn thương chút nào.
Dù sao thì, đã không còn hi vọng từ lâu rồi.
Chuyện lúc đó làm xôn xao dư luận, những người đang ngồi ở đây đều liên quan đến ngành giải trí, đương nhiên cũng chú ý đến.
Người sáng suốt vừa nhìn đã hiểu. Là nhà họ Hạ sợ bị Hạ Diệp Chi liên lụy mới nghĩ ra cách đó.
Mặc dù đại đa số người khi gặp chuyện như vậy có thể cũng làm như Hạ Lập Nguyên, nhưng tóm lại chuyện này cũng chẳng vẻ vang gì.
Hành động như vậy đương nhiên cũng bị người ta xem thường.
Mà Hạ Hương Thảo cố ý đâm Hạ Diệp Chi, ý tứ châm chọc Hạ Diệp Chi rõ ràng như vậy, người ngu cũng có thể nhìn ra.
Mấy ngôi sao này có thể lăn lộn đến hôm nay đều không phải là nhân vật đơn giản, bọn họ chỉ cười cười chứ không nói gì.
Hạ Hương Thảo cũng đọc báo trên mạng, càng tin rằng Hạ Diệp Chi và Mạc Đình Kiên đã chia tay, đến nỗi chuyện vô tình gặp mặt trong siêu thị lần trước, cô ta lựa chọn quên sạch.
Ý định ban đầu của cô ta là muốn đâm chọc Hạ Diệp Chi vài câu, muốn nhìn dáng vẻ Hạ Diệp Chi bị cô ta chọc đến nỗi giận dữ hoặc lo lắng, không ngờ bây giờ lại bị người ta cười nhạo.
Cô ta nhìn sang đám ngôi sao, lạnh lùng nói: “Các cô cười cái gì?”
Mấy ngôi sao này đều được người ta nâng đỡ, căn bản không đặt Hạ Hương Thảo vào mắt.
Người trong giới giải trí, không có ai là lương thiện, huống chi còn là phụ nữ.
Một cô nghệ sĩ trong số đó nói: “Kim Hải này là địa bàn của cô sao? Bọn tôi vui vẻ muốn cười một chút, cần sự cho phép của cô à?”
Dù sao cũng là diễn viên, lời nói có gai lại được cô ta nói không mặn không nhạt, vô cùng khiến người ta khó chịu.
“Cô nghĩ cô là ai, dùng giọng điệu này để nói chuyện với tôi?” Hạ Hương Thảo nói xong, quay đầu nhìn Trần Tuấn Tú bên cạnh dường như là muốn Trần Tuấn Tú nói giúp cô ta.
Người trong ngành giải trí đều biết, nửa năm nay Trần Tuấn Tú khá trôi nổi.
Vốn là cắt hợp đồng với truyền thông Thịnh Hải, sau đó lại tìm một người phụ nữ tiếng tăm xấu như nước cống mà làm bạn gái, chiều hướng dư luận ngày càng khắc nghiệt, cũng nhận những bộ phim rất nát. Tuy vậy, địa vị cũng không giảm bao nhiêu.
Trần Tuấn Tú cũng không định nói giúp Hạ Hương Thảo, anh ta chỉ giơ tay nhìn đồng hồ, nói: “Tôi cũng có việc phải đi trước.”
Trần Tuấn Tú nói xong, quay đầu nhìn Hạ Diệp Chi, giọng điệu ôn hòa: “Diệp Chi đến đây bằng gì vậy? Tôi lái xe đưa em về được không?”
Vừa nãy còn kêu “cô Hạ”, bây giờ lại trực tiếp gọi “Diệp Chi”.
Đổi thành xưng hô thân mật như vậy, không thể không khiến người ta liên tưởng đến scandal của Hạ Diệp Chi và Trần Tuấn Tú trước đây.
Hai người này có thể là thật sự có gì đó với nhau.
Hạ Diệp Chi dám khẳng định, Trần Tuấn Tú cố ý.
Anh ta biết rõ cô và Hạ Hương Thảo không đội trời chung, cố ý làm vậy, là để khiến Hạ Hương Thảo càng hận cô hơn.
“Tôi với ngài Trần không thân thiết đến mức đó.” Hạ Diệp Chi nói xong, không ở lại nữa, đi thẳng ra ngoài.
Lúc xoay người, cô chú ý tới ánh mắt của Hạ Hương Thảo nhìn cô, như là hận không thể xé xác cô ra.
Hạ Diệp Chi cảm thấy gã Trần Tuấn Tú này hoàn toàn là một tên điên.
Đang yên đang lành, lại nổi điên lên.
Không quan tâm danh tiếng, cũng không quan tâm sự nghiệp diễn xuất của mình, như là hoàn toàn tự buông xuôi bản thân, còn tự đào mộ cho mình.
Hạ Diệp Chi vừa đi, Tần Thủy San đã bước theo ra ngoài.
Hôm nay cô ấy nhiều chuyện vô cùng: “Có phải cô với Trần Tuấn Tú từng có gì với nhau không?”
Hạ Diệp Chi phủ nhận dứt khoát: “Không có.”
Tần Thủy San và Hạ Diệp Chi làm việc chung với nhau lâu như vậy, ít nhiều cũng hiểu một ít tính cách của Hạ Diệp Chi. Cô có thể nói không có dứt khoát như vậy, vậy chắc chắn là không có.
Nhưng cô ấy vẫn hơi tò mò.
“Vậy cô với…”
Hạ Diệp Chi dừng lại, cắt ngang lời cô ấy: “Cô với Hứa Mộ Hàn có quan hệ gì? Lúc trước cô còn vì anh ta mà… Ưm…”
Hạ Diệp Chi còn chưa nói xong đã bị Tần Thủy San bịt miệng lại.
Hạ Diệp Chi đưa tay muốn đẩy tay cô ấy ra, nhưng cô ấy dùng quá nhiều lực, căn bản là không đẩy nổi.
Hạ Diệp Chi cũng không vùng vẫy: “Ưm?”
Thấy vẻ mặt Tần Thủy San như đang ước gì có thể tự sát ngay lập tức, Hạ Diệp Chi liền nhìn theo tầm mắt cô ấy.
Hai người đối mặt, Hứa Mộ Hàn không biết đã đứng đó từ lúc nào.
Chuyện đó… Chuyện mà cô vừa nói, có phải Hứa Mộ Hàn đã nghe rồi không?
Hạ Diệp Chi quay đầu nhìn Tần Thủy San.
Tần Thủy San trừng mắt nhìn cô, quay đầu chạy trối chết.
Hạ Diệp Chi: “…
Hạ Diệp Chi hơi xấu hổ, nhưng vẫn chủ động lên tiếng chào hỏi Hứa Mộ Hàn: “Ngài Hứa.”
“Cô Hạ.” Hứa Mộ Hàn gật đầu với Hạ Diệp Chi một cách máy móc, lên tiếng chào hỏi.
Có điều, đúng lúc Hạ Diệp Chi vừa xoay người định đi, Hứa Mộ Hàn đột nhiên gọi cô lại: “Cô Hạ, cô vừa nói…”
“Vừa nãy tôi chưa nói gì cả, có chuyện gì anh cứ hỏi Tần Thủy San nha.” Hạ Diệp Chi nói xong, nhanh chóng chạy ra ngoài.
Tần Thủy San không đợi Hạ Diệp Chi đã lái xe đi trước.
Hạ Diệp Chi bật cười, đành tự thuê xe về.
Cô đứng ở ven đường, nhịn không được mà quay đầu nhìn về cửa chính Kim Hải.
Đêm nay không gặp được Mạc Đình Kiên.
Lúc cô quay đầu lại, phát hiện một chiếc ô tô màu đen lặng yên không tiếng động dừng trước mặt cô.
Đôi mắt Hạ Diệp Chi sáng lên, phản ứng đầu tiên là nghĩ đến Mạc Đình Kiên.
Có điều, lúc cửa sổ xe hạ xuống, sau khi Hạ Diệp Chi nhìn rõ người trong xe là ai, liền cười không nổi nữa.
Một tay Thẩm Sơ Hoàng gác trên cửa sổ xe, cười sâu xa: “Diệp Chi, đã lâu không gặp.”
“…Đã lâu không gặp.” Hạ Diệp Chi âm thầm lùi về sau vài bước.
Có vài người thật sự là không nên nhắc tới, chỉ cần nghĩ thoáng qua đã liền xuất hiện trước mặt.
Cũng có thể là cô không nên đến Kim Hải.
Kim Hải là câu lạc bộ cao cấp nhất Thành phố Hà Dương, những người tai to mặt lớn đa số đều thường xuyên ra vào chỗ này. Cho nên hôm nay cô vừa đến đây một lát, đã gặp nhiều người quen cũ như vậy.
Thẩm Sơ Hoàng nhìn thấy những động tác nhỏ của cô, anh ta gõ gõ vài cái trên cửa sổ xe, từ tốn nói: “Cũng coi như bạn lâu năm, đã lâu không gặp, không nên lạnh lùng như vậy chứ.”
“Hôm nào nha.” Hạ Diệp Chi giật giật môi nói: “Hôm nào mời anh ăn bữa cơm.”
“Anh như này không lẽ còn thiếu thốn một bữa cơm của em?” Trên mặt Thẩm Sơ Hoàng cười dịu dàng, nhưng lời nói ra lại không dễ đối phó.
Hạ Diệp Chi còn đang suy nghĩ nên đối phó anh ta như thế nào, lại nghe Thẩm Sơ Hoàng nói: “Mấy ngày nữa giúp anh một việc.”
“Việc gì?” Vẻ mặt Hạ Diệp Chi cảnh giác nhìn anh ta.
Thẩm Sơ Hoàng nhìn thấu suy nghĩ của cô, cười nói: “Yên tâm, không giết người cướp của, cũng không vi phạm luân thường đạo lý.”
Lời nên nói, lời không nên nói, Thẩm Sơ Hoàng đã đều nói hết.
Hạ Diệp Chi cũng không thể nói gì hơn, chỉ có thể khẽ gật đầu nói: “Có thể.”