CHƯƠNG 1251: KHÔNG GHÉT KHÁC VỚI THÍCH
Cố Tri Dân nằm phía sau chỗ dựa lưng sofa mà Mạc Đình Kiên đang ngồi, có lung ghế chắn tầm nhìn, anh lại đang nằm, Thẩm Lệ lại không dám tới gần Mạc Đình Kiên để trò chuyện, nên không phát hiện ra anh.
Cố Tri Dân chậm rãi ngồi dậy: “Cô ấy nói không có Diệp Chi sẽ không có cô ấy ngày hôm nay, cũng có nghĩa là khoảng thời gian đó cô ấy không hề sống tốt.”
“Lúc đó đã xảy ra chuyện gì vậy?” Mạc Đình Kiên hỏi.
“Tôi đã hỏi thăm rồi, dì Thẩm nói khi đó cô ấy rất bướng bỉnh, tính khí không tốt cho lắm, còn cãi nhau với bà ấy, rồi một mình dọn ra ngoài ở, có lẽ lúc đó cô ấy đã quen Diệp Chi.”
“Chỉ vì lý do bướng bỉnh, cãi nhau với người nhà thôi sao?” Mạc Đình Kiên cũng hiểu rõ Thẩm Lệ một chút, cảm thấy lý do không đơn giản như thế.
“Tôi không biết, tôi chỉ nắm bắt được tin tức như thế, mặc dù từ nhỏ cô ấy luôn làm người khác lo lắng, nhưng quan hệ với người nhà rất tốt, nếu cô xảy ra chuyện, dì Thẩm không thể không biết được.”
Cố Tri Dân nhắm mắt lại, ngã ra phía sau, cả người trông khá mệt mỏi, bất lực.
Mạc Đình Kiên nhìn anh ta cười như không cười, vừa mở miệng đã đâm anh ta một nhát: “Vậy bà ấy biết chuyện cậu qua một đêm xuân với con gái nhà người rồi bỏ của chạy lấy người không?”
Cố Tri Dân mở mắt ra ngay, trừng mắt nhìn Mạc Đình Kiên: “Tôi quyết định, từ nay trở đi sẽ chuyển bạn thành thù với cậu! Cắt đứt quan hệ!”
“Ừm, cậu nhớ có chuyện gì cũng đừng tìm vợ tôi nhé.” Vẻ mặt Mạc Đình Kiên hờ hững.
“Cậu tàn nhẫn thế à?” Hạ Diệp Chi là người có quan hệ thân thiết nhất với Thẩm Lệ, nếu cô ấy có chuyện, chắc chắn anh phải tìm Hạ Diệp Chi rồi.
Mạc Đình Kiên: “Tâm không tàn nhẫn sẽ không đứng vững.”
Cố Tri Dân: “???”
Mạc Đình Kiên: “Mạc Hạ nói đó.”
Cố Tri Dân cảm thấy anh ta đang khoe con gái nên cười lạnh: “Cút!”
***
Trong phòng bao, Hạ Diệp Chi đưa chiếc túi tặng cho Thẩm Lệ.
Thẩm Lệ ôm chầm lấy cô, vui đến suýt khóc: “Diệp Chi, trong số phụ nữ trên đời này, ngoài mẹ tớ ra, cậu là người tớ yêu nhất.”
Nói xong cô ấy còn khoa trương ôm chặt lấy cô.
Hạ Diệp Chi vỗ tay cô ấy: “Vậy ngoài ba cậu, cậu yêu đàn ông nào nhất?”
Vẻ mặt cảm động của Thẩm Lệ biến mất trong một nốt nhạc, nghiêm túc nói: “Gần đây tớ đang suy nghĩ, muốn làm một chuyện quan trọng trong đời mình.”
“Chuyện quan trọng gì?”
“Chuyện yêu đương.”
“Cậu nghĩ thông rồi sao?” Vẻ mặt Hạ Diệp Chi vui mừng, cho rằng Thẩm Lệ đã nghĩ thông suốt, muốn nói hết mọi chuyện với Cố Tri Dân.
“Đúng vậy, tớ quyết định tìm một người mới, bắt đầu một chuyện tình mới, từ đó mở ra một cuộc đời mới.” Vẻ mặt cô ấy tràn đầy khao khát nói.
Hạ Diệp Chi nghe vậy thì hiểu rõ, cô ấy định yêu người khác.
Cô hỏi: “Là ai?”
“Tần Ngữ Minh.”
Hạ Diệp Chi cảm thấy tên này nghe quen quen.
Cô ngẫm nghĩ một lát mới nhớ ra, đây là tên của một ngôi sao nam suýt lan truyền scandal với Thẩm Lệ.
Cô hỏi: “Cậu thích anh ta à?”
Thẩm Lệ suy nghĩ nghiêm túc: “Tớ không ghét anh ta.”
Không ghét rất khác với thích đó.
Có rất nhiều người mình không ghét, nhưng người mình thích thì chỉ có một.
Hạ Diệp Chi cảm nhận được, Thẩm Lệ thật lòng muốn đi một bước này, nhưng ở bên người mình không ghét, liệu cô ấy có vui không?
Cô do dự một lát, vẫn lựa chọn khuyên cô ấy: “Cậu thật sự không nghĩ đến chuyện nói cho Cố Tri Dân biết ư? Gần 10 năm rồi, Cố Tri Dân đã không còn như lúc trước nữa, giờ anh ta đã thành một người đàn ông mạnh mẽ, tâm lý cũng chín chắn rồi, có thể gánh vác rất nhiều chuyện.”