CHƯƠNG 1230: TÔI VỪA NÃY THẤY HẾT RỒI.
Mấy cô gái trẻ xinh đẹp này đều tò mò nhìn Hạ Diệp Chi đánh giá.
“Mấy đứa đi làm việc của mình đi.” Cố Tri Dân chắp hai tay ra sau rồi mỉm cười nói.
Anh không phải là một người nghiêm túc, cho dù anh có là ông chủ đi nữa thì cũng vậy, bề ngoài trông rất là vui vẻ hoà nhã, hoàn toàn trái ngược với tính cách của Mạc Đình Kiên.
Mấy cô gái trẻ chào tạm biệt họ rồi quay người rời đi.
Hạ Diệp Chi quay đầu lại nhìn một cái, không nhìn thấy Tiêu Văn trong đám người đó.
Cô và Cố Tri Dân bị mấy cô gái này làm gián đoạn nên không nói về chuyện lúc nãy nữa, hai người đi thẳng ra ngoài cửa mà không nói gì.
Vừa ra khỏi toà nhà Thịnh Hải thì Hạ Diệp Chi liền nhìn thấy chiếc xe hơi quen thuộc.
Cô dừng bước chân lại, cánh cửa xe bị người bên trong mở ra, ngay lập tức Mạc Đình Kiên bước xuống xe.
Cố Tri Dân nhìn thấy Mạc Đình Kiên thì liền ‘chậc chậc’ hai tiếng, một mặt cười nhạo.
“Tôi còn tưởng không đi ăn cơm với hai người thì sẽ không bị ngược, nhưng không ngờ cậu lại trực tiếp tìm đến cửa rồi.”
Mạc Đình Kiên đưa mắt nhìn anh: “Ai muốn ăn cơm với cậu?”
“Diệp Chi mời tôi mà.” Cố Tri Dân nhún nhún vai, rồi nhìn Hạ Diệp Chi bên cạnh một cái, ý bảo cô nói chuyện.
Hạ Diệp Chi gật đầu: “Đúng vậy a, nhưng anh nói không đi rồi mà.”
“Bây giờ tôi muốn đi rồi.” Cố Tri Dân nói với vẻ mặt nghiêm túc.
“Nằm mơ đi.” Mạc Đình Kiên đưa tay ôm lấy eo của Hạ Diệp Chi rồi đưa cô đi về phía xe hơi.
Hạ Diệp Chi chỉ đành quay đầu lại mỉm cười với anh.
Cố Tri Dân nhún nhún vai.
…
Chiều nay Hạ Diệp Chi vẫn phải về Thịnh Hải để họp cho nên Mạc Đình Kiên đã tìm một nhà hàng ở gần Thịnh Hải ăn cơm với Hạ Diệp Chi.
Sau khi ăn cơm xong rồi nói chuyện với Mạc Đình Kiên một lát, Hạ Diệp Chi liền trở về Thịnh Hải.
Lúc về cũng là Mạc Đình Kiên đưa cô về.
Lúc đến cửa, Mạc Đình Kiên còn sáp người tới cởi dây an toàn cho cô, cởi xong còn định hôn cô một cái.
Nhưng Hạ Diệp Chi đưa tay đẩy anh ra: “Nhiều người lắm.”
Đang ở trước cửa Thịnh Hải, đừng nói là có nhiều người đi qua đi lại, mà các tay săn ảnh đang đóng quân trường kỳ gần đây cũng có không ít, nếu như bị chụp phải thì sẽ lại lên tiêu đề rồi.
“Không sao.” Mạc Đình Kiên kéo tay cô ra rồi giáng nụ hôn lên.
Một lúc sau Mạc Đình Kiên mới buông Hạ Diệp Chi xuống xe.
Lúc cô xuống xe định đóng cửa lại thì Mạc Đình Kiên lại đưa tay ra chặn cánh cửa, rồi nói: “Tan ca anh tới đón em.”
“Không tiện đường mà, em kêu tài xế đón em là được rồi.” Mất công lại phải vòng cả một đoạn đường dài nữa, lãng phí thời gian lắm.
Mạc Đình Kiên: “Nói rồi đó, anh tới đón em.”
“…” Hoàn toàn không coi lời của cô ra gì hết trơn.
Thôi bỏ đi, chuyện nhỏ không cần tranh chấp với anh ấy.
Hạ Diệp Chi quay người lại đi vào Thịnh Hải.
Sau khi nhìn thấy bóng ảnh của cô biến mất, Mạc Đình Kiên mới lái xe đi.
Hạ Diệp Chi bước vào Thịnh Hải, trong lúc đợi thang máy, đằng sau cô chợt có người đi tới xếp hàng đợi thang máy với cô.
Người vừa đi tới gần thì Hạ Diệp Chi đã ngửi thấy mùi nước hoa trên người cô ta.
Có hơi nồng nặc.
Hạ Diệp Chi nhịn không được mà quay qua nhìn một cái, đúng lúc đối phương cũng đang nhìn cô.
“Cô Hạ.” Tiêu Văn mặc một chiếc áo khoác len trắng nở nụ cười nhìn cô.
“Xin chào.” Hạ Diệp Chi cũng không thích cô ta lắm nên chỉ chào một tiếng rồi thu tầm mắt lại.
Thần sắc cô nhàn nhạt, không để lộ bất kì buồn vui nào.
Tiêu Văn cũng không biết là bị chạm mạch ở đâu mà bắt đầu nói chuyện với cô: “Là Anh Mạc đưa cô đến đây đúng không, lúc nãy tôi thấy hết rồi.”
Chả trách lần trước ngó lơ cô, lần này lại chủ động nói với cô.
Thì ra là vậy.
Hạ Diệp Chi cũng không phủ nhận, cô chỉ cong môi lên để lộ một ý cười rõ ràng rằng, cô không muốn nói chuyện với cô ta lắm.