CHƯƠNG 351: ĐỪNG AI NGHĨ ĐẾN VIỆC SỐNG QUAY VỀ
Người bị cướp điện thoại giật lại điện thoại, còn tiện thể đẩy Trần Tuấn Tú một cái: “Anh cướp điện thoại của tôi làm gì!”
Mà Trần Tuấn Tứ dường như không nghe thấy, vừa khóc vừa cười, lầm bầm một mình nói gì đó, cứ chạy mãi ở ngoài.
“Người này bị bệnh à!”
“Chắc là vậy, xã hội bây giờ nhiều bệnh nhân tâm thần lắm.”
Trần Tuấn Tú chạy đến ven đường, chui vào trong xe, định lái xe về nhà cũ.
Nhưng bị đàn em của anh ta ngăn lại: “Ngài Trần, nếu như bây giờ anh quay về nhà họ Mạc, Mạc Đình Kiên sẽ không bỏ qua cho anh.”
“Tránh ra.” Trần Tuấn Tú như phát điên, hất tay đàn em ra, lái xe về hướng nhà họ Mạc.
Mấy ngày nay, anh ta hoàn toàn có cơ hội chạy sang nước ngoài.
Thế nhưng, mục đích của anh ta còn chưa đạt được, anh ta không thể sang nước ngoài.
Trong người anh ta và Mạc Đình Kiên chảy cùng một dòng máu.
Dựa vào đâu, cả đời anh ta chỉ có thể không được thấy ánh sáng, mà Mạc Đình Kiên lại có thể sống khỏe mạnh như thường.
Dựa vào đâu Mạc Đình Kiên sống tốt hơn anh ta, hạnh phúc hơn anh ta? Bạn đang đọc tại truyen3.one
Càng so sánh với Mạc Đình Kiên, anh ta lại càng cảm thấy mình quá khổ sở, trong lòng nổi lên oán hận và không cam lòng.
Phá hủy cuộc sống của Mạc Đình Kiên, nhất định phải phá hủy mọi thứ của Mạc Đình Kiên.
Vừa nghĩ đến kết cục cuối cùng của Mạc Đình Kiên sẽ giống như anh ta, anh ta đã cảm thấy vui vẻ đến phát điên.
Thế nhưng, Mạc Đình Kiên lại tìm được Khương Nhung rồi.
Khương Nhung là của anh ta!
Trần Tuấn Tú phóng như bay đến nhà cũ nhà họ Mạc.
**********
Truyen.one xin giới thiệu tới bạn đọc truyện
Yêu Phải Tổng Tài Tàn Phế
Trong nhà cũ bây giờ đều là người của Mạc Đình Kiên, Trần Tuấn Tú vừa đến cổng nhà thì có vệ sĩ đi vào thông báo cho Mạc Đình Kiên.
Trần Tuấn Tú vừa xuống xe thì chạy thẳng vào trong nhà.
Nhưng đến cửa lại bị vệ sĩ ngăn lại: “Ngài Trần.”
Sự hưng phấn gần như sắp tràn ngập trong mắt Trần Tuấn Tú, nhưng khi bị cản lại, anh ta trở nên vô cùng tức giận: “Tôi muốn gặp Mạc Đình Kiên, nếu như anh ta còn cần con gái mình thì để tôi vào, bằng không thì tôi gọi một cuộc điện thoại là có thể cho con bé kia biến mất khỏi cõi đời này!”
Đúng lúc này Thời Dũng đi đến.
Sắc mặt anh ta bình tĩnh, liếc mắt nhìn Trần Tuấn Tú: “Cho anh ta vào.”
Vệ sĩ cho qua, Trần Tuấn Tú bước nhanh vào, kéo lấy vạt áo Thời Dũng: “Khương Nhung đang ở đâu, tôi muốn gặp cô ấy!”
Thời Dũng bị Trần Tuấn Tú lôi như vậy, ngay cả chớp mắt cũng không chớp lấy một cái, dùng giọng điệu giải quyết công việc, vô cùng bình tĩnh nói: “Trong lòng ngài Trần muốn gặp cô Tô, tôi có thể hiểu được, nhưng về phần anh làm thế nào mới có thể gặp được cô Tô, trong lòng anh vô cùng rõ ràng.”
Trần Tuấn Tú nghe vậy, hừ lạnh một tiếng, đẩy Thời Dũng ra.
Thời Dũng lảo đảo hai bước mới đứng vững lại, từ đầu đến cuối vẻ mặt vẫn không thay đổi.
Anh ta chỉnh lại quần áo trên người một chút, vẻ mặt nghiêm túc, nói: “Cậu chủ cho anh thời hạn ba ngày.”
“Không cần ba ngày.” Trần Tuấn Tú nhếch môi, lộ ra nụ cười ý vị không rõ: “Lấy giấy bút cho tôi.”
Thời Dũng do dự một lát mới bảo người mang giấy bút cho Trần Tuấn Tú.
Trần Tuấn Tú viết lên giấy một địa chỉ: “Ba ngày sau, gặp mặt ở chỗ này, anh ta dẫn Khương Nhung theo, tôi sẽ dẫn con gái anh ta chờ anh ta, đừng có giở trò, nếu không đến lúc đó, đừng ai nghĩ đến việc sống quay về!”
Anh ta nói xong, nhét tờ giấy viết địa chỉ vào tay Thời Dũng, nhìn thoáng qua cửa sổ tầng hai, xoay người rời đi.
Thời Dũng mở tờ giấy trong tay ra nhìn thì thấy một hàng chữ tiếng Anh rất dài.
Anh ta ngẩng đầu, nhìn về phía cửa sổ tầng hai.
Cửa sổ mở ra, bóng dáng của Mạc Đình Kiên xuất hiện, trầm giọng chỉ đạo: “Mang lên đây.”
Vừa rồi anh và Hạ Diệp Chi vẫn luôn đứng bên cửa sổ nhìn Trần Tuấn Tú.
Khi Trần Tuấn Tú xuất hiện, trái tim Hạ Diệp Chi như nhảy vọt lên.
Cô sợ Trần Tuấn Tú không khuất phục. Bạn đang đọc tại truyen3.one
Cuối cùng, khi Trần Tuấn Tú viết ra địa chỉ kia, trái tim cô mới trở về lồng ngực.
Thời Dũng đi tới cửa, giơ tay gõ cửa hai cái mới đẩy cửa đi vào, kính cẩn đưa cho Mạc Đình Kiên tờ giấy viết địa chỉ.
Hạ Diệp Chi nghiêng đầu nhìn, rồi bật máy tính tìm kiếm địa chỉ này trên mạng.
“Tìm được rồi, là một hòn đảo nhỏ gần Hy Lạp, ở đó có rất nhiều đảo tư nhân nhỏ bán ra ngoài…”
Mạc Đình Kiên cụp mắt, đúng lúc chạm phải đôi mắt lấp lánh của Hạ Diệp Chi.
Trong mắt cô có vui mừng, chờ đợi, và lo lắng, tất cả tâm trạng phức tạp tập trung cùng một chỗ, trái lại khiến cho toàn thân cô có sức sống hơn.
Đã rất lâu rồi anh chưa thấy Hạ Diệp Chi như vậy.
Mạc Đình Kiên cúi người, hôn lên trán cô một cái, đưa tay xoa đầu cô: “Cùng đi đón Hạ Hạ về thôi.”
Ánh mắt Hạ Diệp Chi sáng lên, nước mắt lưng tròng, không ngừng gật đầu.
Mạc Đình Kiên cũng lộ ra nụ cười nhạt hiếm thấy, giọng điệu ra lệnh: “Điều kiện trước tiên là những ngày này em phải nghỉ ngơi thật tốt.”
Hạ Diệp Chi gật đầu: “Được.”
Mạc Đình Kiên từ trong phòng đi ra, Thời Dũng vẫn luôn canh giữ ở cửa đi theo anh.
“Sai người theo dõi Trần Tuấn Tú, để mắt đến anh ta, anh ta có hành động gì bất thường thì báo cho tôi biết.” Mạc Đình Kiên vừa đi ra ngoài, vừa chỉ đạo Thời Dũng.
“Vâng, cậu chủ, cho anh xem báo cáo chẩn đoán bệnh tình của bà Trần.”
Mạc Đình Kiên cầm lấy, đọc kết quả chẩn đoán bệnh Thời Dũng đưa.
Sau khi xem xong, vẻ mặt anh lãnh đạm hỏi Thời Dũng: “Thật sự bị điên?”
“Vâng.” Thời Dũng cúi đầu, không dám đối diện với Mạc Đình Kiên.
Anh ta nhận ra, dường như Mạc Đình Kiên bây giờ có phần khác trước, dường như, lạnh lùng hơn.
Mạc Đình Kiên đưa kết quả chẩn đoán bệnh cho Thời Dũng: “Đưa bà ấy đến nơi nên đến đi.”
Thời Dũng nghĩ đến Mạc Gia Thành, lại hơi do dự: “Cậu chủ…”
Mạc Gia Thành là con của Mạc Liên và Trần Minh Hoàn, hơn nữa tình cảm của Mạc Gia Thành và Mạc Đình Kiên không tệ, anh ta muốn nhắc nhở Mạc Đình Kiên một chút.
Mạc Đình Kiên quay đầu lại, lạnh lùng ngắt lời anh ta, giọng nói lạnh như băng: “Nghe không hiểu à? Tôi nói là đưa bà ấy đến bệnh viện tâm thần.”
Nếu Mạc Đình Kiên đã nói như vậy, Thời Dũng chỉ đành gật đầu: “Vâng, tôi biết rồi.”
Mạc Đình Kiên và Thời Dũng đi xuống tầng thì nhìn thấy Mạc Cẩm Vân ngồi trong phòng khách.
Mấy ngày trước Mạc Cẩm Vân đi công tác ở nơi khác, hôm nay vừa mới quay về.
Rõ ràng cô đã xem tin tức, vừa nhìn thấy Mạc Đình Kiên, giọng điệu khởi binh hỏi tội: “Những tin tức đó là sao? Còn nữa, trong ngoài nơi này nhiều bảo vệ như vậy, em định làm gì? Ba đâu? Ông ấy thực sự bị bắt cóc như trong tin tức nói? Người phụ nữ em mang về kia rốt cuộc là sao?”
Cô hỏi liên tiếp mấy vấn đề, nhưng vẫn không nhận được câu trả lời từ Mạc Đình Kiên.
Cô đang định nổi giận, chợt nghe thấy tiếng điện thoại vang lên trong phòng khách.
Mạc Cẩm Vân đưa mắt nhìn Thời Dũng: “Đi nghe điện thoại đi.”
Thời Dũng không nhúc nhích, anh ta là người của Mạc Đình Kiên, đương nhiên sẽ không nghe lời Mạc Cẩm Vân nói.
“Anh… được lắm!” Mạc Cẩm Vân bị Thời Dũng làm cho tức giận đến hồ đồ, buộc lòng phải đi nghe điện thoại.
Mạc Cẩm Vân nhận điện thoại: “Đây là nhà họ Mạc, tìm ai?”
Trong điện thoại phát ra giọng nói của Mạc Đình Phong: “Cẩm Vân, là ba, là ba, mau cứu ba…”