CHƯƠNG 696: EM CŨNG CHỈ MUỐN CHIA SẺ GIÚP ANH MỘT CHÚT MÀ THÔI
Hạ Diệp Chi vừa mới dứt lời, ở phía bên kia điện thoại liền truyền đến một trận tiếng cười.
Ngay sau đó cô nghe thấy giọng nói nồng đậm trào phúng của Tô Miên: “Hạ Diệp Chi, vừa nãy chúng tôi cũng chỉ là nói đùa với cô một chút thôi, cô thật sự định đi sao?”
Lúc Tô Miên nói chuyện, trong giọng nói không hề che giấu ý cười một chút nào.
Hạ Diệp Chi không lên tiếng, tay cô nắm điện thoại di động, không nhúc nhích đứng ở nơi đó.
Tô Miên nở nụ cười, giả vờ hào phóng nói: “Quên đi, Đình Kiên, có vẻ như cô ấy thực sự muốn gặp anh, anh cứ để cho cô ấy tới đây đi. Em biết là anh không muốn em hiểu lầm nên mới làm vậy, dù sao thì cô ấy cũng là vợ cũ của anh, coi như không còn tình cảm, thì cũng coi như là có quen biết nhau chút.
Tô Miên dịu dàng thuyết phục Mạc Đình Kiên, cô ta nói một chữ Hạ Diệp Chi cũng không nghe, chỉ coi như là gió thoảng qua tai.
Mạc Đình Kiên có vẻ như là đã bị Tô Miên thuyết phục, qua vài giây, Hạ Diệp Chi liền nghe thấy đầu bên kia điện thoại vang lên giọng nói giống như đang ban ân của Mạc Đình Kiên: “Cô đến đây đi.”
Điệu cười trong giọng nói của Tô Miên lại càng rõ ràng hơn: “Hạ Diệp Chi, lần này không lừa cô nữa. Chúng tôi đang ở trong nhà hàng bên cạnh, cô nhanh nhanh tới đây đi…”
Ở nhà hàng ngay bên cạnh?
Vậy khi nãy lúc cô vừa lái xe đến nhà hàng này, ngay lúc cô vừa ngừng lại, hai người Mạc Đình Kiên và Tô Miên đều đã nhìn thấy rồi?
Bọn họ lừa cô xoay vòng vòng, cảm thấy rất vui có phải không?
Đáy lòng Hạ Diệp Chi cười lạnh, vậy mà Mạc Đình Kiên lại có thể cùng với Tô Miên lừa cô, coi cô như một con khỉ rồi đùa giỡn, cô thực sự là kẻ ngốc kỳ cục nhất thế giới.
Hạ Diệp Chi cúp điện thoại, trực tiếp đi thẳng vào nhà hàng sát vách.
Cô đứng ở cửa ra vào, liếc mắt một cái liền nhìn thấy Mạc Đình Kiên và Tô Miên đang ngồi ăn với nhau.
Hai người bọn họ đang nói chuyện, có vẻ như không nhìn thấy Hạ Diệp Chi đi vào.
Cũng không biết Tô Miên đang nói cái gì, cười đến cả khuôn mặt vô cùng xinh đẹp, trên mặt Mạc Đình Kiên lại không có nụ cười, vẻ mặt của anh lười nhác, lưng dựa ở trên ghế ngồi, rũ mắt xuống tỏ vẻ như là đang chăm chú nghe cô ta nói chuyện.
Mạc Đình Kiên và Tô Miên đều là người có tướng mạo xuất chúng, Tô Miên tuy đã hơn ba mươi tuổi, nhưng nhờ được bảo dưỡng rất tốt, khi hai người ngồi cùng một chỗ, những người xung quanh nhìn vào lại thấy vô cùng xứng đôi, cũng vô cùng đẹp mắt.
Hạ Diệp Chi chậm rãi đi tới, trực tiếp ngồi xuống ở phía đối diện bọn họ.
Cô vừa ngồi xuống, chuyện đầu tiên làm chính là quay đầu nhìn ra phía bên ngoài cửa sổ một cái.
Đúng như dự đoán, vị trí của Mạc Đình Kiên và Tô Miên, vừa vặn có thể nhìn thấy chiếc xe Hạ Diệp Chi đang đỗ ở bên ngoài.
Hạ Diệp Chi thu hồi ánh mắt, quay đầu lại đối mặt với Tô Miên, Mạc Đình Kiên cũng nhấc mí mắt nhìn cô một cái.
Tô Miên cố gắng hết sức nhích lại gần Mạc Đình Kiên ở bên cạnh hơn, khiến cho cô ta và Mạc Đình Kiên trong lúc này khoảng cách co nhỏ lại một chút, sau khi thấy vừa ý mới cười dịu dàng nhìn về phía Hạ Diệp Chi: “Cô đến rồi.”
“Hai người đã nhiệt tình như vậy, làm sao tôi có thể không đến cơ chứ?” Hạ Diệp Chi cong cong khóe môi, trên mặt thế nhưng không có một nụ cười.
Trước đây, đều là Hạ Diệp Chi đứng ở bên cạnh Mạc Đình Kiên, còn hôm nay, người ngồi ở bên cạnh Mạc Đình Kiên lại là cô ta.
Vị trí của cô ta và Hạ Diệp Chi bây giờ đã thay đổi, lúc nãy, Mạc Đình Kiên còn hùa theo cô, lừa gạt Hạ Diệp Chi trong khi bọn họ ở ngay nhà hàng bên cạnh cô.
Mạc Đình Kiên dung túng cô ta như vậy, khiến cho cô ta càng ngày càng chắc chắn là Mạc Đình Kiên thực sự yêu cô ta, cho nên càng thêm trắng trợn không kiêng dè.
“Chúng tôi cũng ăn gần xong rồi, cô có muốn ăn gì không?” Tô Miên cố ý nói như vậy, muốn làm cho Hạ Diệp Chi khó chịu.
Thật ra, việc thực sự có thể làm cho Hạ Diệp Chi để tâm, cũng khiến cho cô thật sự tức giận khổ sở, chính là Mạc Đình Kiên. Tô Miên có nói cái gì làm cái gì, đối với Hạ Diệp Chi mà nói, căn bản không thể ảnh hưởng đến cô một chút nào.
Cô chỉ liếc Tô Miên một cái, thờ ơ nói: “Cô Tô đầy đầu chỉ có chuyện ăn uống thôi sao? Tôi đến đây tìm Mạc Đình Kiên là có chuyện nghiêm chỉnh muốn nói.”
Tô Miên còn nghĩ là Hạ Diệp Chi sẽ có dáng vẻ thất hồn lạc phách, đau đớn khổ sở, lại không nghĩ tới Hạ Diệp Chi vừa ngồi xuống đã nói móc cô ta.
“Hạ Diệp Chi, cô nói như vậy là có ý gì? Đây là do cô vẫn luôn quấn quít lấy Đình Kiên không tha, Đình Kiên căn bản là không muốn gặp lại cô! Đình Kiên anh ấy đồng ý gặp mặt cô lần này, cũng là bởi vì tôi ở bên cạnh khuyên nhủ anh ấy, anh ấy mới đồng ý gặp cô! Sao cô vừa tới đây đã…”
Tô Miên cố ý dừng lại một chút, quay đầu nhìn về phía người bên cạnh, bày ra dáng vẻ rất tủi thân vì bị bắt nạt nhưng lại không muốn nói ra.
Hạ Diệp Chi cảm thấy buồn cười cực kỳ, nhưng cô cũng không rảnh nở nụ cười, bởi vì cô tới đây là có chuyện nghiêm chỉnh.
Cô cũng không muốn nhìn Tô Miên nhiều hơn một cái, quay đầu nhìn về phía Mạc Đình Kiên vẫn luôn không lên tiếng: “Tôi đến đây là muốn cùng với anh nói một chút chuyện trường mẫu giáo của Hạ Hạ, mấy hôm nữa tôi sẽ phải tiến vào đoàn làm phim, tôi muốn bàn bạc thật kĩ với anh về chuyện này, đem chuyện này giải quyết cho xong.”
Rốt cục lúc này Mạc Đình Kiên mới lên tiếng, đây cũng là câu đầu tiên anh nói với Hạ Diệp Chi kể từ khi cô bước vào: “Chuyện này tôi sẽ bảo người sắp xếp.”
Tô Miên vốn dĩ muốn tiếp tục giả vờ oan ức, muốn Mạc Đình Kiên an ủi cô ta.
Nhưng mà dường như căn bản Mạc Đình Kiên không hề chú ý tới dáng vẻ vừa rồi của cô ta, cũng chỉ đành thu lại bộ dáng oan ức của mình, sau đó suy nghĩ một chút rồi chen lời nói: “Tôi có biết một trường mẫu giáo rất tốt, hiệu trưởng còn là bạn của tôi. . .”
“Đây là chuyện của con gái tôi, tôi sẽ tự mình xử lý. Không cần làm phiền đến cô Tô.” Hạ Diệp Chi trực tiếp đánh gãy lời nói của Tô Miên không chút lưu tình.
Tô Miên chờ chính là sự cố chấp ngang ngược từ chối này của Hạ Diệp Chi, cô ta nâng khóe môi lên rất nhẹ, đến độ nếu không quá chú ý sẽ không nhìn ra, lúc nhìn về phía Mạc Đình Kiên, lại hơi nhíu lông mày, vẻ mặt sầu lo, có chút oan ức nói: “Đình Kiên, em cũng chỉ muốn giúp anh chia sẻ một chút mà thôi. . .”
“Tôi biết.” Mạc Đình Kiên quay đầu lại nhìn Tô Miên, giọng nói dịu dàng: “Chẳng qua, em không cần phải quan tâm tới những việc vặt này, em chỉ cần thật vui vẻ là tốt rồi.”
Lúc anh nói chuyện, con mắt híp lại, dáng vẻ vẫn lười biếng, dịu dàng trên mặt biểu hiện hết sức rõ ràng, nhưng cũng khiến cho Diệp Chi nảy sinh một loại cảm giác xa lạ, vô cùng xa xôi.
Ở trong ấn tượng của Hạ Diệp Chi, Mạc Đình Kiên là một người thâm trầm nội liễm. Chỉ có những lúc anh vô cùng vui vẻ hoặc hài lòng, hay chỉ có khi anh ở cùng với cô, mới có thể lộ ra một chút cảm xúc đặc biệt rõ ràng.
Mà biểu hiện dịu dàng giống như vậy, lúc cô ở bên anh, cũng cực kỳ hiếm khi nhìn thấy.
Nếu như Mạc Đình Kiên và Tô Miên bảo cô tới đây, là muốn để cho cô ghen tị, vậy bọn họ đã làm được.
Cô cảm thấy cảnh tượng này cực kỳ chói mắt.
Hạ Diệp Chi không khống chế được chính mình, cô thậm chí không thể nở nụ cười..
Khuôn mặt của cô lạnh lùng nhìn Mạc Đình Kiên, tiếp tục nói chuyện của Hạ Hạ: “Tôi sẽ đi xem một số trường mẫu giáo mà tôi cảm thấy không tệ, không nhất định phải là một nơi đắt đỏ, nhưng nhất định phải là nơi có khả năng giáo dục tốt nhất, chúng ta mỗi người chọn ra mấy trường mẫu giáo vừa ý, ba ngày sau cùng nhau đưa ra lựa chọn cuối cùng.”
Hạ Diệp Chi cảm thấy như mình đang nói chuyện về dự án công việc. đầu tiên là đưa ra kế hoặch làm việc, sau đó trở về chuẩn bị, tiếp theo cùng nhau hoàn thành công việc, cuối cùng đưa ra kết quả.
Mạc Đình Kiên không lên tiếng, chỉ gật đầu nhẹ một cái rất khó mà nhận ra.
Hạ Diệp Chi nhận được đáp lại, liền đứng dậy rời đi.
Tô Miên biết chuyện đã định rồi cũng thôi, đàng hoàng ngồi một chỗ nhìn Hạ Diệp Chi rời đi.
Hạ Diệp Chi vừa mới quay lưng lại chuẩn bị bước đi, liền nghe giọng nói của Tô Miên vang lên ở đằng sau lưng: “Anh sao lại lạnh nhạt với cô ấy như vậy nha, bất kể là nói như thế nào, cô ấy cũng là mẹ của Hạ Hạ mà.”
Hạ Diệp Chi theo bản năng chậm lại bước chân của chính mình, hai giây sau cô liền nghe thấy âm vang nhẹ nhàng của Mạc Đình Kiên cất lên: “Bây giờ người ở bên cạnh tôi là em, em muốn tôi tỏ ra nhiệt tình với cô ta sao?”
Tô Miên hờn dỗi nói một câu: “Đáng ghét!”
Sau đó là tiếng cười khẽ của Mạc Đình Kiên.