CHƯƠNG 1157: CON NGHE THẤY TIẾNG XE HƠI RỒI
Lúc Mạc Đình Kiên về đến nhà trời đã ngả bóng chiều.
Trước khi anh về nhà Hạ Diệp Chi gửi tin nhắn cho anh hỏi khi nào anh mới trở lại, sau khi xác định thời gian anh về đến nhà cô bèn đi vào phòng bếp chuẩn bị bữa cơm tối.
Mạc Hạ thấy cô về nên vui vẻ hớn hở cực kỳ, cứ quấn quýt lấy cô không rời, lúc cô làm cơm, Mạc Hạ đứng bên cạnh giúp đỡ.
“Mẹ ơi, bây giờ mẹ có cần cái dĩa không?” Mạc Hạ thấy cô xắt cà rốt xong rồi bèn đạp lên cái ghế con lấy dĩa trong tủ chén.
Hạ Diệp Chi ngừng cắt, hơi lo lắng nói: “Hạ Hạ, cẩn thận chút đấy.”
“Con biết rồi.” Mạc Hạ một tay cầm dĩa một tay đóng cửa tủ lại, cô bé khom lưng đặt dĩa lên kệ bếp rồi mới nhảy xuống.
Cô bé nhỏ nhắn thế mà làm việc lại gọn gàng nhanh nhẹn, Hạ Diệp Chi không kiềm được mà nở nụ cười nhận lấy cái dĩa Mạc Hạ đưa: “Cảm ơn con.”
“Không có gì ạ.” Mạc Hạ nghiêng đầu nở nụ cười ngọt ngào.
Đôi mắt sáng lấp lánh cong cong như vầng trăng khuyết, gương mặt nhỏ nhắn như được đẽo gọt từ ngọc mà ra, ngọt ngào như cô yêu tinh bé bỏng vậy.
Hạ Diệp Chi ráng nhịn không đưa tay sờ đầu con, con gái cô sao lại đáng yêu đến nhường này cơ chứ.
Đột nhiên ánh mắt Mạc Hạ sáng bừng lên: “Cha về rồi.”
“Ở đâu?” Hạ Diệp Chi nhìn ra sau lưng con gái nhưng không thấy ai cả.
“Con nghe thấy tiếng xe rồi!” Mạc Hạ nói rồi quay người chạy ào ra ngoài.
Đôi chân nho nhỏ ấy chạy nhanh như bay, vừa chớp mắt đã chẳng thấy con gái đâu nữa, cơ thể Hạ Diệp Chi chỉ mới khôi phục đến giai đoạn có thể bước đi, chứ còn đi nhanh như bay thì vẫn chưa làm được, cô cũng không thể đuổi theo Mạc Hạ.
Cô cũng không nôn nóng mà chầm chậm rửa tay xong mới đi ra ngoài.
Mạc Đình Kiên vừa bước xuống xe sải bước vào biệt thự, áo vest vắt một bên tay, tay còn lại đang cởi nút áo.
Bảo vệ canh cổng cúi người chào anh: “Chào cậu chủ!”
Mạc Đình Kiên vừa mới cất bước đi vào đã nghe thấy tiếng Mạc Hạ đang gọi anh.
“Ba ơi!”
Mạc Đình Kiên khựng lại rồi mới ngẩng đầu nhìn vào trong sân.
Mạc Hạ mặc đồ thể thao màu vàng nghệ nhanh chóng xuất hiện trong tầm mắt của Mạc Đình Kiên rồi chạy vút về phía nhanh như Tiểu Toàn Phong.
Mạc Đình Kiên dừng bước, anh cảm thấy mình chỉ chớp mắt thôi mà bóng dáng bé bỏng ấy đã vụt đến trước mắt.
Mạc Hạ ngẩng đầu nhìn anh: “ba về rồi.”
Khi nãy cô bé chạy gấp quá nên tóc tai trước trán tán loạn cả, gương mặt đỏ ửng, cô bé vẫn còn đang thở dốc, mặc dù không bổ nhào lên người anh nhưng Mạc Hạ rốt cuộc cũng chỉ là đứa trẻ mà thôi, nào giấu được sự trông chờ trong ánh mắt.
“Ừm.”
Sau đó, anh cúi đầu lấy một món đồ từ trong túi ra cầm trong tay rồi chậm rãi ngồi xổm xuống: “Con lại đây.”
“Dạ?” Mạc Hạ nghi ngờ nhìn anh nhưng vẫn ngoan ngoãn nhích đến gần anh hơn một chút.
Mạc Đình Kiên cài chiếc kẹp tóc trong tay lên tóc cô bé, may mà anh từng tự mình chăm sóc Mạc Hạ một thời gian, không còn xa lạ gì với chuyện chải đầu nữa.
Mạc Hạ giơ tay sờ chiếc kẹp trên tóc, cô bé mở to mắt hớn hở nói: “Mặt trăng nhỏ.”
Mạc Đình Kiên cười nhẹ.
“Woa!” Mạc Hạ bưng mặt Mạc Đình Kiên rồi hôn chụt chụt: “Cảm ơn cha.”
Mạc Đình Kiên không nói gì, chỉ vươn tay lau nước miếng dính trên mặt.
Mạc Hạ nhìn thấy anh làm thế, gương mặt bé bỏng ấy ngẩn ra rồi chủ động kéo ống tay áo nói: “Cha ơi, để con giúp cha.”
Nể tình cha tặng cho cô kẹp mặt trăng bé xinh xẻo như thế, cô bé phải đối xử tốt với cha hơn chút mới được.
“Không cần đâu, vào nhà đi.” Mạc Đình Kiên bế bổng cô bé lên đi vào căn biệt thự.