CHƯƠNG 81: DƯỜNG NHƯ ĐÃ QUEN BIẾT CÔ TỪ TRƯỚC ĐÓ
Bởi Thẩm Lệ quay về, nên tâm trạng cả ngày nay của Hạ Diệp Chi cực kỳ tốt.
Việc công ty có chút nhiều, nên Hạ Hương Thảo cũng không còn soi mói cô.
Trước giờ tan tầm, cô gọi điện cho Thời Dũng, bảo anh ta không cần đến đón cô, cô có hẹn bạn đi ăn rồi.
Ra khỏi Hạ thị, Hạ Diệp Chi lại nhớ đến phải nấu cơm cho “Mạc Gia Thành”.
Cô đứng bên đường, lấy điện thoại ra gọi cho “Mạc Gia Thành”.
Điện thoại gọi đi, chỉ sau một chuông bên kia đã có người nhận.
“Có chuyện gì?”
Giọng nói của “Mạc Gia Thành” hơi trầm thấp, nghe qua điện thoại càng thêm mê người.
Hạ Diệp Chi dù nghe quen giọng anh rồi, hồn vía cũng vẫn hơi lắc lư, nói: “Tối nay anh về ăn cơm nhà không?”
Anh hỏi ngược lại: “Nếu không thì sao?”
Hạ Diệp Chi hiền hòa giải thích với anh: “Tối nay tôi có hẹn ăn cơm ở ngoài với bạn.”
Bên kia phút chốt yên tĩnh, giọng nói của anh âm u truyền đến, lộ ra ý lạnh khó hiểu: “Hẹn Thẩm Sơ Hoàng?”
Khóe miệng Hạ Diệp Chi giật giật, người này thật bị dở rồi.
“Con gái!” Hạ Diệp Chi nghiến răng: “Tuy tôi có hứa sẽ nấy cơm cho anh ăn, nhưng tôi cũng không phải là người giúp việc trong nhà, tôi cũng có nhu cầu xã giao kết bạn của của mình.”
Thái độ của “Mạc Gia Thành bất thình lình hòa hoãn hơn nhiều, vu vơ nói: “Ồ, vậy đi đi.”
Cúp máy, Mạc Đình Kiên ngẩng đầu lên nhìn Cố Tri Dân một cái, giọng điệu lạnh nhạt: “Nãy cậu nói tối nay có bữa tiệc?”
“Không phải cậu không muốn đi đấy sao?” Cố Tri Dân có hơi ngạc nhiên nhìn anh, Mạc Đình Kiên bình thường hầu như không tham gia bữa tiệc gì.
Phó Đình Tây ở bên đã sớm hiểu thấu mọi chuyện: “Bởi vì bà xã của anh ta tối nay không ăn cơm ở nhà.”
“Chỉ cậu lắm lời.” Mạc Đình Kiên liếc Phó Đình Tây một cái, Phó Đình Tây lặng lẽ xoay người đi ra ngoài.
……
Lúc Hạ Diệp Chi bắt xe đến club Kim Hải, nhưng lại chẳng thấy Thẩm Lệ đâu.
Ngay lúc cô đang định gọi điện cho Thẩm Lệ, thì bắt gặp một người phụ nữ hóa trang kín mít đi đến.
Hạ Diệp Chi thử lên tiếng hỏi một câu: “Tiểu Lệ?”
Thẩm Lệ hơi kéo kính râm xuống, thần hồn nát thần tính nhìn bốn phía xung quanh một chút:”Là tớ.”
Nói xong, liền túm lấy Hạ Diệp Chi hướng về cửa Kim Hải, vừa đi vừa hỏi cô: “Cậu vào được không?”
Thẩm Lệ tự nhiên là biết Kim Hải là club cao cấp hàng đầu ở thành phố Hà Dương, cực kỳ chú trọng bảo vệ riêng tư, cho nên không phải người nào cũng có thể tùy tiện đi vào.
Hạ Diệp Chi gật đầu: “Vào được, tớ từng đến đây ăn rồi.”
Hai người vừa lúc đến trước cửa vào, người giữ cửa vừa thấy Hạ Diệp Chi, liền hô to vài chữ “Chào đòn quý khách.”, hết sức nhiệt tình.
Sau khi đi vào, Thẩm Lệ lấy kính râm xuống, kéo xuống cái khăn quàng cổ đang che nửa khuôn mặt, cẩn thận đánh giá Hạ Diệp Chi từ trên xuống dưới: “Tớ mới chỉ đi đóng một bộ phim trở về, cả người cậu đã . . . lột xác ngoạn mục?”
Thẩm Lệ và Hạ Diệp Chi quen biết nhau đã rất nhiều năm, nhưng đa số, Hạ Diệp Chi đều luôn bộ dạng “xấu xí”, cô nhìn cũng quen rồi.
Lần trước cô quay lại đoàn phim, Hạ Diệp Chi tuy cũng đã khôi phục lại dáng vẻ vốn dĩ, nhưng trong mắt cô đó cũng chỉ là biến trở về dáng vẻ ban đầu mà thôi, cách một khoảng thời gian rồi nhìn lại, khí chất trên người Hạ Diệp Chi hình như tốt hơn một chút.
Hai người vào thang máy, Hạ Diệp Chi soi soi vách tường thang máy: “Đâu có, giống trước mà.”
Thẩm Lệ đứng bên cạnh cô, đột nhiên nói ra một câu: “Nếu không cậu cũng đi đóng phim đi, nói không chừng có thể nổi tiếng hơn cả tớ.”
“Giới này hỗn loạn, nước sâu, không đi.”
“. . .”
……
Hai người tìm một vị trí ngồi xuống, gọi món.
Hạ Diệp Chi đứng dậy đi phòng rửa tay.
Cô rửa tay xong đi ra, hơi thơ thẩn cúi đầu đi, ở góc rẽ không cẩn thận đâm vào một người.
Cô vội vàng nói xin lỗi: “Xin lỗi.”
Người đàn ông khá là cao, một hồi lâu cũng chưa lên tiếng.
Hạ Diệp Chi tò mò ngước đầu lên, liền đúng lúc bắt gặp khuôn mặt dịu dàng như ngọc của Trần Tuấn Tú.
Anh cười lên, làm cho người khác có cảm giác như gió xuân ấm áp, gọi chính xác tên cô: “Hạ Diệp Chi.”
Hạ Diệp Chi được ưu ái mà ngạc nhiên: “Anh cũng ăn cơm ở đây sao?”
Thành phố Hà Dương to như thế, cô chưa từng nghĩ có thể trong một khoảng thời gian ngắn như vậy mà gặp được Trần Tuấn Tú những hai lần.
“Ừ, hẹn bạn ở đây.” Trần Tuấn Tú gật đầu, đột nhiên hỏi một câu: “Gần đây khỏe không?”
Trước anh có thấy tin của Hạ Diệp Chi và “em họ Mạc Đình Kiên”.
Em họ hàng xa gần của Mạc Đình Kiên có bao nhiều người, anh không biết, nhưng em họ gần thì chỉ có một, đó chính là em ruột anh, Mạc Gia Thành.
Mẹ anh là cô ruột của Mạc Đình Kiên, bố anh họ Trần, anh theo họ bố, mà em trai thì theo họ mẹ.
Nhưng em trai mới có 14 tuổi, lại còn sống ở nước ngoài với mẹ.
“Khá. . .khá tốt.” Hạ Diệp Chi không rõ sao Trần Tuấn Tú lại hỏi vậy.
Cô luôn cảm thấy Trần Tuấn Tú dường như đã quen biết cô từ trước đó vậy. . .
“Vậy thì tốt.” Trần Tuấn Tú cười nói một câu như thế, cũng không lại nhiều lời.
Trở về phòng ăn, Hạ Diệp Chi vừa ngồi xuống, Thẩm Lệ liền giơ điện thoại ra trước mặt cô: “Diệp Chi, tôi vừa lướt đến bài đăng facebook của Ảnh đế Trần, cậu nhìn đi chỗ này có phải là Kim Hải không?”
Hạ Diệp Chi cúi đầu xem, ảnh mới nhất trên facebook của Trần Tuấn Tú, rõ ràng là chụp ở Kim Hải.
Chẳng qua điều này cũng không kỳ lạ gì, bởi cô vừa gặp anh ta xong.
Thấy mặt Hạ Diệp Chi đầy vẻ bình tĩnh, Thẩm Lệ vỗ vai cô: “Cậu không có chút kích động nào sao? Cậu ra ngoài đi lòng vòng nói không chừng có thể bất ngờ gặp ảnh đế Trần.”
“Thực ra. . .” Hạ Diệp Chi ngừng chốc lát, sợ Thẩm Lệ không tin, cố gắng khiến giọng điệu của mình thật nghiêm túc: “Tớ đã từng gặp Trần Tuấn Tú hai lần, lần gần đây nhất là vừa đi phòng rửa tay lúc nãy, bỗng nhiên gặp được anh ấy.”
Nghe được lời cô, miệng Thẩm Lệ đã biến thàng hình chữ “O”.
Chỗ đó không xa, Trần Tuấn Tú đặc biệt vòng qua sảnh nhìn một cái, vừa lúc thấy chỗ ngồi của Hạ Diệp Chi, người con gái đối diện cô, hình như là ngôi sao nhỏ lần trước diễn cùng anh.
……
Đám người Mạc Đình Kiên đến Kim Hải, vừa vào thang máy thì điện thoại anh nhận được một tin nhắn trừ tiền.
Hạ Diệp Chi dùng thẻ của anh?
Cố Tri Dân mắt tinh nhìn nội dung trong tin nhắn của anh, lại nhìn ý cười mơ hồ trên mặt anh, chợt cảm thấy sởn hết cả gai ốc: “Điên rồi, người ta tiêu tiền của cậu, mà còn vui được.”
Mạc Đình Kiên ngước mắt nhìn anh ta, giọng điệu nhàn nhạt: “Cô ấy nguyện ý sài tiền của tôi, còn Thẩm Lệ có nguyện ý sài tiền của cậu không?”
Cố Tri Dân cảm giác như ngực mình trúng một mũi tên, đau kinh khủng.
Mạc Đình Kiên nhìn số tiền bị trừ đi là bảy chữ số, hơi suy nghĩ một chút, trên mặt lại càng lộ ra ý cười.
Cố Trí Dân cảm thấy, nụ cười của Mạc Đình Kiên tràn đầy xấu xa.
Ting ——
Cửa thang máy mở ra.
Mạc Đình Kiên vừa ngẩng đầu, liền nhìn thấy Hạ Diệp Chi đứng ngoài cửa.
Hạ Diệp Chi cũng thấy anh, ngạc nhiên kêu một tiếng: “Sao anh lại ở đây?”
Mấy người này hẹn hết với nhau hay sao? Người người một đều chạy đến Kim Hải.
Cố Tri Dân vừa thấy Thẩm Lệ, đáy mắt phát sáng, trực tiếp chen vào, người đàn ông to cao lại ngoan ngoãn như con chó Pug: “Thẩm Tiểu Lệ!”
Thẩm Lệ liếc anh ta một cái, thẳng thắn giơ chân đạp qua.
“Anh——”