CHƯƠNG 637: TÔI MUỐN GẶP ÔNG CHỦ Ở ĐÂY MỘT CHÚT
Câu lạc bộ cao cấp Kim Hải.
Tần Thủy San cùng Hạ Diệp Chi sóng vai đứng trước cửa câu lạc bộ Kim Hải, mọi người qua lại đều vô tình liếc qua đánh giá hai người.
“Thật không ngờ, cô cũng có đẳng cấp đấy.” Ánh mắtTần Thủy San nhìn lên người Hạ Diệp Chi.
Hạ Diệp Chi khẽ cười một tiếng, giọng nói mang ý vị sâu xa: “Kim Hải ngoại trừ đắt, còn có đẳng cấp gì nữa chứ?”
Tần Thủy San không biết ông chủ đứng phía sau Kim Hải là Mạc Đình Kiên, giọng nói có chút buồn bực hỏi Hạ Diệp Chi: “Ý cô là sao? Nếu cô chướng mắt Kim Hải, còn tới nơi này làm gì?”
“Thì không phải cô cảm thấy nơi này rất đẳng cấp à?” Hạ Diệp Chi liếc cô ta một cái, liền cất bước đi vào.
Hai người ngồi riêng một phòng gọi một bàn rượu.
Rượu trắng, rượu tây, rượu vang đỏ, bia, rượu cốc-tai, loại nào cũng có.
Tần Thủy San lần lượt cầm lấy từng chai rượu lên xem một chút, sau đó ngồi xuống đối diện với Hạ Diệp Chi, vẻ mặt cảm thán: “Đây là cô muốn uống say chết? Hay là tính toán uống sạch ví tiền của cô?”
Hạ Diệp Chi không nói gì, bắt đầu rót rượu cho mình.
Tần Thủy San tiến lại gần tiếp tục hỏi cô: ” Phần hai của《 Mất Thành 》còn chưa viết xong đâu, cô xác định trong tay còn đủ tiền để mua rượu chứ?”
Hạ Diệp Chi rót cho Tần Thủy San một ly, giọng nói tràn đầy ý cười: “Không phải còn có cô sao?”
Tần Thủy San nghẹn họng nhìn Hạ Diệp Chi với vẻ mặt sững sờ, thật lâu sau cũng không nói ra nổi một chữ.
“Cô. . . . . . thế mà cô lại nhằm vào túi tiền của tôi? Không phải cô nói muốn tới uống rượu sao, bữa này cũng nên là cô mời khách chứ!” Tần Thủy San cau mày, bưng lên ly rượu trước mặt một hơi uống cạn sạch.
Thật sự muốn phát điên rồi!
Cô đều hoài nghi cuối cùng cô chọn hợp tác với Hạ Diệp Chi có đáng tin hay không.
“Nói chơi chút thôi mà, xem cô sợ chưa kìa, chút tiền rượu này tôi vẫn trả nổi.” Hạ Diệp Chi buông ly rượu trong tay, lại cầm lấy một chiếc ly đế cao khác, rót rượu vang đỏ vào trong.
Một bàn rượu này, cúng không ít hơn mấy trăm triệu.
Thế mà Hạ Diệp Chi tùy tiện gọi mắt cũng không nháy một cái, bây giờ còn nói”Chút tiền rượu ấy” . . . . . .
“Giọng điệu thật phách lối.” Tần Thủy San giật giật khóe miệng.
“Đừng nói chuyện vô nghĩa nữa, uống nào.” Hạ Diệp Chi lại rót rượu vào trong ly Tần Thủy San.
Tần Thủy San chưa uống rượu cùng Hạ Diệp Chi bao giờ, cho rằng tửu lượng của Hạ Diệp Chi cũng bình thường, trong lòng nghĩ chính mình uống ít một chút, nếu Hạ Diệp Chi uống say sẽ đưa Hạ Diệp Chi về nhà.
Nhưng mà, cô đã xem nhẹ tửu lượng của Hạ Diệp Chi.
Hạ Diệp Chi uống xong vài chén rượu, sắc mặt đều không thay đổi chút nào, ngược lại chính cô có chút choáng váng đầu óc.
Tần Thủy San một tay chống đầu, nhìn Hạ Diệp Chi nói: “Hay là chúng ta về đi?”
“Còn chưa uống hết mà, về gì chứ?” Hạ Diệp Chi giữ chặt tay áo Tần Thủy San như sợ cô ấy chạy mất.
Tần Thủy San không còn cách nào, đành phải tiếp tục ngồi xuống uống cùng Hạ Diệp Chi.
Cuối cùng, ngược lại tần Thủy San gục xuống trước.
“Cô. . . . . . Cô . . . . . Uống ít một chút. . . . . .” Tần Thủy San nói xong câu này, trực tiếp liền gục xuống.
Lúc này Hạ Diệp Chi vẫn còn tỉnh táo không ngờ.
“Tần Thủy San?” Hạ Diệp Chi đi đến bên cạnh Tần Thủy San, lấy tay đẩy đẩy bả vai cô ấy.
Tần Thủy San không có một chút phản ứng nào, thật sự là uống say như chết rồi mà.
Tửu lượng thấp như vậy. . . . . .
Hạ Diệp đứng lên đang muốn trở về chỗ cũ tiếp tục uống, liền nhìn thấy màn hình di động Tần Thủy San sáng lên.
Ngay sau đó, tiếng chuông điện thoại vang lên.
Trên màn hình nhấp nháy vài chữ ” Lái xe chuyên dụng”.
“Lái xe chuyên dụng?” Hạ Diệp Chi thì thào một câu, cầm lấy điện thoại của Tần Thủy San lên, trong đầu có chút nghi hoặc.
Bình thường Tần Thủy San đều tự mình lái xe, làm sao lại có người lái xe chuyên dụng?
Thế này cũng thật có ý tứ.
Chuông điện thoại vẫn reo không ngừng.
Hạ Diệp Chi vuốt tay, ấn nút trả lời.
Cô đưa điện thoại di động lên tai, còn chưa kịp lên tiếng, đã nghe thấy đầu bên kia vang lên một giọng nam trầm bổng: “Cô đang ở đâu?”
Hạ Diệp Chi cảm thấy giọng nói này có chút quen tai.
Đầu bên kia chờ trong giây lát, không đợi cô nói chuyện, lại lên tiếng hỏi: “Làm sao không nói lời nào?”
Hạ Diệp Chi khẽ cong môi, nhẹ giọng hỏi: ” Hứa Mộ Hàn?”
Giọng nói của người đàn ông lập tức có chút cảnh giác: “Cô là ai? Tần Thủy San đâu?”
Trong giọng điệu còn mang một phần lo lắng.
“Tần Thủy San ở Kim Hải, phòng số. . . . . . Tôi xem một chút. . . . . .” Hạ Diệp Chi nói xong, đứng lên đi đến cạnh cửa, sau khi nhìn số phòng, liền nói cho Hứa Mộ Hàn, sau đó cúp điện thoại.
Hứa Mộ Hàn tới nhanh hơn so với tưởng tượng của Hạ Diệp Chi.
Sau khi vội vàng mở cửa ra, đầu tiên anh nhìn thấy Tần Thủy San đang gục trên bàn, sau đó mới chú ý tới Hạ Diệp Chi đang cười khanh khách khi nhìn anh.
Hạ Diệp Chi với tay nhấc ly rượu lên: “Vệ Cận Thành, đã lâu không gặp.”
Vệ Cận Thành là tên nam chính trong kịch bản 《 Mất Thành 》của Hạ Diệp Chi, do Hứa Mộ Hàn đảm nhận.
“Cô Hạ.” Hứa Mộ Hàn đi tới, trên mặt nhìn như là thở dài nhẹ nhõm.
Hạ Diệp Chi thuận miệng hỏi: “Uống một ly chứ?”
Hứa Mộ Hàn lắc đầu, đôi mắt rủ xuống nhìn Tần Thủy San, cau mày hỏi Hạ Diệp Chi: “Cô ấy đã uống bao nhiêu vậy?”
Hạ Diệp Chi chỉ chỉ vào mấy chai rỗng bên cạnh, ý bảo Hứa Mộ Hàn tự mình xem.
Hứa Mộ Hàn đi qua xem, nhận ra có khoảng ba bốn chai hết rồi .
Hạ Diệp Chi tựa vào sô pha, trong tay bưng một ly đế cao: “Chỗ kia là chúng tôi uống đấy.”
Ánh mắt Hứa Mộ Hàn dừng trên mặt Hạ Diệp Chi vài giây, liền lễ phép dời đi.
Hai người uống nhiều rượu như vậy, Tần Thủy San đã say nằm tại chỗ, thế mà sắc mặt Hạ Diệp Chi vẫn bình thường.
Hứa Mộ Hàn lễ phép hỏi: “cô Hạ vẫn ổn chứ? Có cần tôi đưa cô về trước không?”
“Không cần, Anh đưa Tần Thủy San về là được.” Hạ Diệp Chi lại bắt đầu uống rượu, không hề để ý tới Hứa Mộ Hàn nữa.
Hứa Mộ Hàn cũng không phải người nhiều chuyện, nếu Hạ Diệp Chi đã nói như vậy, anh liền mang theo tần Thủy San rời đi.
Trong căn phòng trống vắng, Hạ Diệp Chi đang lắc lắc ly rượu không biết suy nghĩ gì.
Đột nhiên, cô buông ly rượu xuống, rồi đưa tay mở tất cả các chai rượu còn lại trên bàn ra.
Sau đó đem toàn bộ số rượu này vào toilet, đổ tất cả vào bồn cầu rồi xả nước.
Cuối cùng còn lại một chai, Hạ Diệp Chi cầm lên, ngửa đầu uống hết.
Kỳ thật cô cũng có chút say.
Bằng không làm sao lúc này cô lại muốn gọi điện thoại cho Mạc Đình Kiên chứ?
Thật đúng là hèn hạ!
Hạ Diệp Chi trở lại sô pha ngồi xuống, cô gọi phục vụ đến.
Người phục vụ bước vào, thấy chai rượu tất cả đều trống không , trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc:”Chào cô, xin hỏi cô cần giúp gì sao?”
Hạ Diệp Chi rút một tấm thẻ từ trong ví.
Người phục vụ thấy thế, hỏi: “Xin hỏi cô muốn thanh toán phải không?”
“Trước khi thanh toán, tôi muốn gặp ông chủ của các người một chút.” Hạ Diệp Chi rút thẻ về, không để ý nói: “Ta hoài nghi rượu các ngươi bán chính là rượu giả, bằng không làm sao đến bây giờ tôi còn chưa có say?”
Trên bàn nhiều vỏ chai rượu như vậy, mà thoạt nhìn Hạ Diệp Chi hoàn toàn không có say.
Cậu phục vụ nhỏ bị dọa đến sững sờ: “Mời cô chờ một chút, hiện tại tôi sẽ đi mời ông chủ.”
Dù sao cũng là hóa đơn giá trị lớn, không phải một người phục vụ nho nhỏ như cậu chịu trách nhiệm nổi, lúc này nên đi ra ngoài tìm cấp trên thôi.