CHƯƠNG 626: TÔI KHÔNG CHỈ LÀ HẠ DIỆP CHI
Mạc Đình Kiên để cho Mạc Hạ đánh vài cái rồi mới giữ lại tay con bé.
Lông mày Mạc Hạ nhíu lại càng kịch liệt hơn, mắt thấy sắp không khống chế được.
Mạc Đình Kiên nghiêng đầu hôn lên mặt Mạc Hạ một cái: “Gọi ba đi.”
Đáng ngạc nhiên là Mạc Hạ đã dần yên tĩnh trở lại, mặc dù vẫn còn hơi kháng cự nhưng đã không còn kịch liệt như trước nữa.
Trên mặt Hạ Diệp Chi lộ ra vẻ kinh ngạc nhìn Mạc Đình Kiên.
Cô không ngờ chiêu này của Mạc Đình Kiên lại có hiệu quả đến vậy.
Dù rằng Mạc Hạ không gọi ba nhưng cũng đã tốt hơn lúc trước rất nhiều.
Hạ Diệp Chi thấy được sự sợ hãi trong mắt Mạc Hạ.
Mạc Đình Kiên là một người ba nghiêm khắc, Mạc Hạ đối với anh vừa thích vừa sợ, sự sợ hãi này đã sâu đến tận xương tủy, tới bây giờ cô bé vẫn còn hơi sợ Mạc Đình Kiên.
Mạc Đình Kiên đặt Mạc Hạ trở về giường: “Ngủ thôi.”
Mạc Hạ vừa về đến giường liền chui vào trong chăn, cảnh giác nhìn Mạc Đình Kiên.
Bộ dáng nhỏ bé thoạt nhìn có vẻ vô cùng đáng thương.
Hạ Diệp Chi mềm lòng, kéo cánh tay Mạc Đình Kiên nói nhỏ: “Hay là anh đi ra trước đi.”
“Anh không đi.” Mặc Đình Kiên nhìn Hạ Diệp Chi một cái rồi ngồi xuống bên cạnh giường.
Mạc Hạ vừa nhìn thấy Mạc Đình Kiên tới đây thì chui lại vào trong chăn, hoàn toàn không thấy người đâu nữa.
Mạc Đình Kiên kéo chăn ra để lộ cái đầu tròn của Mạc Hạ.
Mạc Hạ vẫn muốn trốn vào trong nhưng Mạc Đình Kiên lại dứt khoát giữ cô bé lại.
Mạc Hạ không rụt lại được nữa giống như con thú nhỏ bị xiềng xích, trừng mắt nhìn Mạc Đình Kiên.
Nhưng lại không hung dữ chút nào.
Cuối cùng, Mạc Hạ vẫn là vì quá muộn mà ngủ mất.
Lúc Hạ Diệp Chi và Mạc Đình Kiên từ phòng Mạc Hạ đi ra đã gần hai giờ sáng.
Đêm khuya khiến con người mệt mỏi nhưng hai người đều không có ý định đi ngủ.
Hạ Diệp Chi đóng cửa lại còn chưa nói gì đã nghe thấy bên kia truyền tới tiếng mở cửa.
Cô nhìn về phía phát ra tiếng động thì thấy Mạc Cẩm Vân mở cửa bước ra.
Trên người Mạc Cẩm Vân khoác một chiếc áo khoác vừa to vừa rộng càng khiến cô ta thêm gầy yếu.
Hạ Diệp Chi chú ý đến mái tóc giả trên đầu Mạc Cẩm Vân không còn được chỉnh tề như ban ngày nữa, dường như được đội lên rất vội vàng.
Cô đoán, có lẽ là Mạc Cẩm Vân biết Mạc Đình Kiên đến đây nên mới đội lại.
Hai chị em Mạc Cẩm Vân và Mạc Đình Kiên này…
Hạ Diệp Chi khẽ thở dài một tiếng rồi quay đầu nhìn Mạc Đình Kiên.
Mạc Cẩm Vân đến gần, ánh mắt quét qua hai người, cuối cùng rơi trên người Mạc Đình Kiên, chỉ nhẹ nhàng nhàn nhạt nói một câu: “Đến rồi à!”
Trên mặt Mạc Đình Kiên vẫn không có cảm xúc gì chỉ đáp một tiếng: “Ừm.”
Dường như Mạc Cẩm Vân còn muốn nói gì đó nhưng có lẽ là vì vẻ mặt Mạc Đình Kiên quá lạnh nhạt khiến cô không nói thêm gì nữa.
“Cậu ngủ cùng Hạ Diệp Chi đi, đồ đạc có đủ cả rồi, là những thứ lần trước cậu dùng đấy.” Mạc Cẩm Vân nói xong, quay người chuẩn bị về phòng.
Chỉ là khi cô vừa đi tới cửa dường như lại nghĩ tới điều gì liền quay đầu hỏi: “Từ thành phố Hà Dương đến đây mất mấy tiếng đồng hồ, có phải cậu tan làm liền đến đây luôn không, đã ăn gì chưa?”
Lời của Mạc Cẩm Vân mặc dù là hỏi Mạc Đình Kiên nhưng ánh mắt cô ta lại nhìn Hạ Diệp Chi.
Hạ Diệp Chi hiểu ra, lời này của Mạc Cẩm Vân là đang nói cho cô nghe.
Lúc Mạc Đình Kiên đến đây đã rất muộn rồi, khi ấy Hạ Diệp Chi căn bản không có tâm tư mà nghĩ được nhiều như thế nên đương nhiên cũng càng không để ý xem Mạc Đình Kiên đã ăn tối hay chưa.
Mạc Cẩm Vân nói xong để lại một câu “Tôi đi ngủ trước” rồi bỏ lại hai người Hạ Diệp Chi và Mạc Đình Kiên ở hành thang.
Hạ Diệp Chi hỏi Mạc Đình Kiên: “Anh vẫn chưa ăn tối phải không?”
Không đợi Mạc Đình Kiên trả lời, Hạ Diệp Chi đã nói: “Đi theo em, em xuống bếp nấu cho anh chút gì ăn.”
Tính tình Mạc Đình Kiên thế nào, cô hiểu rất rõ.
Thời Dũng nói địa chỉ Mạc Hạ cho cô, cũng biết rõ nếu chuyện này để Mạc Đình Kiên biết sẽ không thể không chịu cơn giận của anh.
Cho nên rất có khả năng Thời Dũng đã chủ động nói cho Mạc Đình Kiên.
Mạc Đình Kiên vừa biết chuyện này làm gì còn có tâm trạng mà ăn tối, chắc chắn là lái xe tới thẳng đây.
Hạ Diệp Chi dẫn Mạc Đình Kiên xuống bếp, tìm trong tủ lạnh trứng gà và cà rốt định làm cơm rang trứng cho anh.
Phòng bếp và phòng ăn liền nhau.
Khi Hạ Diệp Chi làm cơm rang cho anh thì Mạc Đình Kiên lại ngồi trước bàn ăn nhìn cô.
Sau khi rang cơm xong, Hạ Diệp Chi lại nấu cho anh một món canh rau đơn giản.
Trừ hành tây ra thì Mạc Đình Kiên cũng không kén ăn cái gì. Khi Hạ Diệp Chi bê đĩa ra cho anh, anh liền cúi đầu xuống ăn.
Rất cổ vũ mà ăn sạch không sót lại chút nào.
Hạ Diệp Chi ngồi đối diện Mạc Đình Kiên, nhìn anh cầm thìa không nhanh không chậm ăn cơm rang, không hiểu sao lại có chút xót xa.
Nếu như Mạc Đình Kiên và cô không ở bên nhau thì anh sẽ không có nhược điểm. Sẽ không như bây giờ, đêm hôm khuya khoắt mệt mỏi lặn lội đường xa lái xe vài tiếng tới đây.
Nếu như anh không có nhược điểm thì anh vẫn sẽ là cậu chủ lớn cao cao tại thượng nhà họ Mạc.
Không ai có được năng lực như anh.
Mà cô và Mạc Hạ đã trở thành nhược điểm của Mạc Đình Kiên.
Thấy Mạc Đình Kiên đã ăn xong, Hạ Diệp Chi thấp giọng gọi một tiếng: “Mạc Đình Kiên.”
“Sao vậy?” Mạc Đình Kiên nhìn cô một cái rồi đứng dậy, cầm đĩa mình đã ăn sạch sẽ lên rồi nói: “Anh mang đĩa vào bếp trước.”
Anh nói xong, kéo ghế ra đi vào bếp.
Có lẽ là bị ảnh hưởng từ Mạc Hạ, trước kia khi ở căn nhà Hạ Diệp Chi thuê bên ngoài, ăn xong Mạc Hạ sẽ kéo Mạc Đình Kiên cùng cầm bát rồi thu dọn bát của mình nên đã khiến Mạc Đình Kiên hình thành một thói quen.
Khi không có người làm mà chỉ có mấy người bọn họ nấu cơm ăn với nhau, Mạc Đình Kiên đã hình thành thói quen tự thu dọn bát đũa.
Ánh mắt Hạ Diệp Chi nhìn theo Mạc Đình Kiên vào bếp.
Sau khi Mạc Đình Kiên vào bếp cũng không để bát xuống bồn rửa bát rồi ra ngay mà anh khom người rửa sạch đĩa xong để sang một bên rồi mới trở lại phòng ăn.
Hai người ngồi đối diện nhau khó có khi nào bình tĩnh hòa nhã.
Hạ Diệp Chi hỏi anh: “Có phải anh lại mắng trợ lý Thời rồi không?”
Nhắc đến Thời Dũng, Mạc Đình Kiên hơi chau mày: “Không mắng cậu ấy lẽ nào anh còn phải khen ngợi cậu ấy chắc?”
Nghe giọng điệu này giống như chỉ hận rèn sắt không thành thép…
“Là em ép cậu ấy, anh đừng trách cậu ấy. Hơn nữa nếu anh nói cho em thì em sẽ phải ép cậu ấy sao?” Trong giọng nói Hạ Diệp Chi mang theo ý trách cứ.
Khóe môi Mạc Đình Kiên cứng ngắc không nói gì.
“Mạc Đình Kiên, Hạ Hạ xảy ra chuyện lớn như vậy mà anh còn muốn giấu em, rốt cuộc anh coi em là gì? Khi nào anh mới có thể nhìn thẳng vào quan hệ gia đình chúng ta chứ? Em không chỉ là Hạ Diệp Chi, càng không phải Hạ Diệp Chi mà lúc nào cũng cần phải bảo vệ, em còn là vợ anh, em có thể cùng anh chia sẻ phiền não. Em cũng là mẹ Hạ Hạ, em quan tâm mọi thứ của con bé, mọi thứ của con đều liên quan đến em.”
Hạ Diệp Chi nói xong, hơi thở phào nhẹ nhõm.
Từ lâu cô đã muốn nói với Mạc Đình Kiên những lời này.
Nhưng anh vẫn luôn nghe không lọt tai.
Rất lâu sau Mạc Đình Kiên mới nói: “Nhưng trong lòng anh, em cũng chỉ là Hạ Diệp Chi.”