Sau khi hạ táng Hoán Y, Thanh Linh vẫn quỳ gối trước mộ nàng, một giọt nước cũng không chịu uống.
Tần Liễm bưng một chén cháo từ trong xe ngựa ra ngoài, thấy nàng vẫn cứ quỳ như vậy. Nhìn nàng từ phía sau, hắn cảm thấy nàng đã gầy đi nhiều.
“Phu nhân, nên ăn một chút cháo thôi.” Lòng hắn đau xót khi nhìn thấy gương mặt tiều tụy của nàng, múc một thìa cháo đưa lại gần đến môi nàng.
“Không….đói.” Giọng nói của nàng khàn khàn.
Mấy ngày qua nàng không chịu ăn gì, sao lại không đói? “Ngoan, đừng để ta lo lắng được không?” Âm thanh của hắn rất nhu hòa.
Nàng trầm mặc một hồi lâu, vì không nỡ để hắn lo lắng, nàng há miệng nuốt thìa cháo vào bụng.
Thấy nàng rốt cuộc cũng chịu ăn ít đồ, trên mặt hắn lộ ra ý cười nhàn nhạt. Vậy mà thìa cháo nàng nuốt không bao lâu liền cứ như vậy bị ói ra.
Nhìn nàng ói hết thìa cháo, lòng hắn đau như cắt, ngồi xuống giúp nàng vuốt lưng, trực tiếp ôm nàng vào trong ngực: “Ngoan, tất cả rồi sẽ tốt thôi.” (MTLTH.dđlqđ)
“Chàng đi trước đi, ta muốn nói chuyện với nàng một lúc nữa.” Thanh Linh giãy ra khỏi vòng tay của Tần Liễm.
“Được.” Hắn nói, buông nàng ra, hôn trên trán nàng một cái rồi rời đi.
Nhưng hắn không dám đi xa mà đứng ở một nơi khá xa nhìn nàng.
Vào đêm, sắc trời biến chuyển. Bầu trời âm u không một ánh sao, không khí bị đè nén, phía chân trời có một vài tia sét xé rách đêm đen.
“Hoán Hoán, thật xin lỗi.” Nàng khóc. “Muội đã từng nói sẽ không để kẻ nào dám bắt nạt tỷ nữa, nhưng muội không làm được.” Lúc Hoán Y gặp chuyện, nàng không thể cứu Hoán Y, đến cuối cùng bị Ninh Túng bức tử.
“Hoán Hoán, muội từng nói đợi tất cả đều xong xuôi, muội sẽ nói cho tỷ nghe mọi chuyện. Nhưng tỷ đi rồi, không cho muội cơ hội mở miệng, làm sao tỷ lại cứ thế mà đi? Muội phải làm sao?....Muội sao nỡ để tỷ đi đây….”Càng nói về sau, giọng nói nàng càng trở nên nghẹn ngào.
Nàng ngửa đầu, miễn cưỡng ép nước mắt lui về.
Chợt, cuồng phong thổi, tiếng sâm đùng đoàng. Không bao lâu sau, trời đổ mưa to.
Đêm cuối thu, không khí đã bắt đầu nhiễm lạnh. Hạt mưa mang theo ý lạnh mùa thu từng trận từng trận đánh trên người nàng, nàng không cảm thấy lạnh, vẫn thẳng lưng quỳ gối.
“Nha đầu này.” Tần Liễm thở dài bất đắc dĩ, bật tung ô dầu bước lại gần nàng.
“Chàng lại tới.” Thanh Linh ngửa đầu nhìn Tần Liễm.
Hắn mím môi không nói lời nào, không phải là lại tới, hắn cơ bản chưa từng rời đi.
“Nàng còn muốn quỳ bao lâu?” Mặc dù hắn rất muốn bế nàng rời khỏi đây ngay lập tức nhưng hắn biết trong lòng nàng bây giờ rất khổ sở, chỉ có thể quỳ gối trước mộ Hoán Y mới có thể khiến nàng dễ chịu hơn một chút.
Chỉ cần lòng nàng có thể nhẹ nhõm hơn một chút, vậy hắn liền chiều nàng. Nhưng nàng quỳ quá lâu, lại không chịu ăn uống, hiện tại giông bão lại kéo tới. Hắn rốt cuộc vẫn không nỡ lòng nào khiến nàng chịu khổ: “Nếu như nàng muốn Hoán Y không yên lòng rời đi, vậy thì nàng muốn quỳ bao lâu thì quỳ.”
Nàng biết hắn lo lắng cho mình, nàng vẫn luôn tùy hứng như vậy, luôn làm hắn lo lắng, thật sự nàng rất căm ghét bản thân. (MTLTH.dđlqđ)
“Phu quân, chân ta tê, đứng không nổi, chàng ôm ta.” Nàng giơ hai tay, giương mắt nhìn hắn.
“Thật là, nha đầu nàng không khiến người khác bớt lo chút nào.” Miệng hắn nói vậy nhưng trong mắt vẫn không giấu nổi ý cười dịu dàng.
Hắn đưa ô cho nàng, khom lưng ôm nàng bế lên. Mới vài ngày, nàng lại gầy, hắn đau lòng siết chặt tay, gắt gao ôm nàng vào trong ngực.
Nàng dính mưa, hắn ôm nàng lên xe ngựa chạy về Tướng phủ, tự tay thay quần áo cho nàng.
Trước kia hắn cởi đồ cho nàng, nàng đều náo loạn với hắn. Nhưng bây giờ khi hắn cởi hết quần áo của nàng, nàng không kêu lấy một tiếng, mặc hắn loạy hoay.
Hắn dẫn nàng về Tướng phủ, ôm nàng xuống xe đi thẳng vào phòng ngủ, đặt nàng trên chiếc giường lớn: “Ngoan ngoãn ngồi yên, ta đi một lát rồi quay lại.”
Hắn đi mất nửa nén hương, lúc quay lại, trên tay hắn còn bưng thêm một đĩa bánh ngọt: “Ăn chút gì đi.”
“Vẫn không muốn ăn.” Nàng nói.
“Nàng nếm thử đi, xem có đúng khẩu vị không?” Hăn bưng bánh ngọt đến trước mặt nàng.
“Bánh hoa Quế nhân đậu đỏ.” Nàng kinh ngạc, đưa tay lấy một khối nếm thử, phát hiện vị này giống hệt như bánh của Hoán Y hay làm cho nàng.
Nàng lập tức đoạt hết đĩa bánh ngọt từ tay hắn, liên tiếp đút bánh vào miệng. Giống như người mấy ngày chưa ăn gì vừa thấy thức ăn liền ra sức nhét vào miệng.
“Từ từ thôi, cẩn thận bị nghẹn.” Hắn yêu thương xoa xoa tóc nàng.
Nàng phình má cúi đầu ăn, không ngừng ăn, trong nháy mắt, đĩa bánh ngọt chỉ còn lại non nửa.
Ánh mắt Tần Liễm tối đi, đoạt lấy đĩa bánh từ trên tay nàng. “Không được ăn nữa.” Nếu cứ ăn nữa nàng sẽ bị bội thực.
“Đưa ta.” Nàng đưa tay giằng lại nhưng nhìn thấy đôi mắt hắn đang dần nhiễm ý lạnh, nàng thu tay lại: “Bánh này ai làm?” Nàng khàn khàn hỏi.
“Đây là bánh ta làm.” Tần Liễm bĩu môi, biết nàng thích ăn nên hắn tốn không biết bao nhiêu thời gian mới làm chuẩn vị bánh của Hoán Y.
Hắn cầm lấy khăn lụa nhẹ nhàng lau vụn bánh ở khóe miệng nàng, phát hiên nàng đang ngây ngốc nhìn mình, hắn bẹo má nàng: “Nha đầu ngốc.”
Nàng cúi đầu điên cuồng hôn lấy hắn, đông tác không lưu loat lại còn thô lỗ. Bàn tay nhỏ bé còn lớn gan chui vào lớp áo xoa ngực hắn, khắp nơi quạt gió thổi lửa trên thân thể hắn.
Cả người nàng đè lên hắn, hôn từ miệng hắn xuống đến lồng ngực bạch ngọc.
Ánh mắt hắn dần tối, âm thanh theo đó cũng khàn khàn: “Phu nhân, nàng thế này là đang hấp dẫn vi phu, vi phu không thể chịu đựng được lâu nữa đâu.” Hô hấp hắn rối loạn, hiển nhiên đang nỗ lực khắc chế dục vọng của bản thân.
“Phu quân, ta muốn làm nữ nhân của chàng.” Nàng chui đầu vào cổ hắn hôn lung tung.
Nghe nàng nói vậy, đáy lòng hắn mừng rỡ như điên. Lời này của nha đầu hắn đợi không biết bao nhiêu lâu, vậy mà khi cảm nhận thấy giọt nước mắt lạnh băng của nàng rớt trên cần cổ hắn, trái tim hắn liền lạnh đi hơn phân nửa.
Hắn nâng đầu nàng lên, hai mắt nàng đỏ bừng. Nàng vội vàng lau nước mắt. “Không phải ta khóc. Là do tóc chàng ghim vào mắt ta.”
“Phu quân, giờ chúng ta động phòng được không?” Hai mắt nàng ửng hồng đáng thương nói với hắn.
“Phu nhân, nàng mệt rồi, ngủ một giấc thật ngon rồi mọi chuyện sẽ ổn thôi.” Hắn ôm nàng, nhẹ nhàng vỗ về lưng nàng.
“Chàng có phải không muốn ta phải không?” Mắt nàng thoáng qua vẻ kinh hoàng sau đó liền hung ác nói với hắn: “Không được, chàng đã chọc ta rồi thì đừng mong bỏ ta đi, trừ khi ta chết!” Động tác nàng thô lỗ lục lọi trên người hắn, một lòng muốn đoạt lấy hắn nhưng lại không biết phải làm thế nào khiến hắn dở khóc dở cười. (MTLTH.dđlqđ)
Chương 116 (2):
Này, rốt cuộc là người nào chọc người nào? Nha đầu này lại có gan dám uy hiếp hắn.
Hai chân hắn kẹp chặt chân nàng, cánh tay ôm chặt nàng để nàng không còn châm hỏa ở trên người hắn. Có thể ngăn chặn động tác của nàng, ngay cả hắn cũng không thể tưởng tượng được.
“Nha đầu ngốc, sao ta lại không muốn nàng chứ? Chỉ là giờ không phải lúc.” Đúng là hắn rất muốn có được nàng nhưng không phải tại thời điểm tâm trạng nàng không ổn định.
“Hiện tại không phải lúc, vậy khi nào mới là lúc? Chẳng lẽ chàng không được?”
“Nha đầu chết tiệt! Nàng thật thiếu quản giáo!” Dám hoài nghi hắn không được, hắn tức giận há mồm cắn một phát lên má nàng. (MTLTH.dđlqđ)
“Vậy tại sao chàng không chịu muốn ta?”Nàng uất ức.
“Vi phu chỉ muốn cho nàng một đêm động phòng hạnh phúc nhất.” Mà không phải tại thời điểm nàng yếu đuối nhất liền xâm chiếm nàng.
Hắn chỉ muốn mang lại cho nàng những điều tốt đẹp nhất.
“Có phải chàng đang nghĩ ta biến chàng thành công cụ phát tiết?” Không đợi câu trả lời của hắn, nàng đã vội vàng nói: “Ta thật sự muốn trở thành nữ nhân của chàng, ta thật sự muốn thành thân cùng chàng.” Lúc này nàng có chút tùy hứng nhưng đây cũng chính là tâm tư sâu trong lòng nàng. Nàng muốn hắn, muốn hắn trở thành nam nhân của nàng.
Hắn nâng mặt nàng, thâm tình nhìn vào mắt nàng: “Ta biết nhưng ta chỉ muốn cho nàng những điều tốt đẹp nhất, nàng có hiểu không?
Phu nhân, vi phu biết đêm động phòng đối với nữ nhân chính là thời khắc quan trọng nhất trong cuộc đời, vi phu không muốn thấy nàng rơi lệ.”
“Ta không có khóc.” Nàng quật cường ngẩng đầu, bức giọt lệ đang trực rơi về.
“Vi phu không muốn thấy nàng khóc, cũng không muốn thấy nàng chôn tâm sự vào đáy lòng.
Phu nhân, muốn khóc thì cứ khóc.” Hắn vuốt tóc nàng, thanh âm nhu hòa.
Trước mặt nam nhân của mình, nàng không cần phải cố kỵ, không cần pải phòng bị, trước mặt hắn, nàng là một cô nương yếu đuối.
Nàng tựa đầu lên vai hắn, lớn tiếng khóc lên. Vừa khóc vừa nói đứt quãng: “Sợ một ngày chàng cũng đột nhiên rời đi, còn rất nhiều điều chưa kịp nói với chàng, chưa kịp ngủ với chàng.”
Khóe miệng hắn khẽ cong, thật không dễ dàng để nàng chịu nói muốn ngủ với hắn.
“Ta không muốn mất đi rồi mới thấy hối hận, ta chỉ muốn quý trọng người trước mắt, nhất là chàng.”
Hắn nhẹ nhàng lau khô vệt nước mắt trên gương mặt nàng: “ Nha đầu ngốc, ta sẽ luôn bên cạnh nàng, đừng có suy nghĩ linh tinh nữa, nhé?”
Nàng lau nước mắt: “Được, đây là chàng đáp ứng ta, nếu như chàng đổi ý, đời này chàng đừng mong sống yên ổn.”
Cũng không biết nàng đã khóc bao lâu, hai mắt đều đã sưng đỏ, khóc đến nỗi khàn cả giọng, hắn mới nâng đầu nàng lên, hôn lên những vệt nước mắt. (MTLTH.dđlqđ)
“Nàng là của ta, về sau nếu không được sự cho phép của ta, không cho đau lòng vì người khác.” Hắn ra lệnh.
“Khóc cũng đã khóc, sau này ta sẽ không khóc vì người nào nữa.” Nàng nói.
Ngày kế, Bạch Nhiến đánh xe ngựa đừng chờ ở cửa phủ Thừa Tướng, một lúc lâu sau mới thấy Thanh Linh thong thả đi ra.
“Nhị công tử, người không sao chứ?” Hắn nhìn chằm chằm đôi mắt sưng đỏ của nàng.
“Không sao, trở về thôi.” Nàng nói, và định lên xe ngựa liền nhìn thấy Thư Nghiễn chui từ trong xe ngựa đi ra.
“Chủ Thượng, rốt cuộc người cũng đã chịu ra.” Thư Nghiễn nói, hắn mấy lần muốn trực tiếp xông vào gặp Thanh Linh nhưng đều bị người Tướng phủ chặn lại.
Thanh Linh lên xe ngựa: “Quan ngân mà Ninh Túng tham ô đã tìm thấy chưa?”
“Đã tìm thấy, đống quan ngân đó nên xử lý thế nào? Quan ngân không cánh mà bay, chắc hẳn đám người đó đang vô cùng nóng nảy, thuộc hạ lo rằng nếu không nhanh chóng xử lý, chắc hẳn sẽ có phiền toái.” Thư Nghiễn lo lắng nói.
“Trước tiên tìm một nới giấu đi.” Nàng nói.
“Giấu đi? Chủ Thượng, ngài định nuốt luôn đống quan ngân đó?”
“Ngươi thử nói xem?” Nàng tựa tiếu phi tiếu: “ Vào trong miệng ta rồi thì đừng mong ta nhả ra.”
“Trong thời gian giấu quan ngân các ngươi có lưu lại dấu vết gì không?” Nàng lại hỏi.
Thư Nghiễn vỗ ngực đảm bảo: “Chủ Thượng yên tâm, thuộc hạ cùng các huynh đệ đã ra tay thì chắc chắn sẽ không lưu lại nhược điểm.”
“Chủ Thượng, thuộc hạ có đồ tốt muốn tặng người.” Thư Nghiễn chân chó cười với nàng, hắn đưa cho Thanh Linh một cái hộp.
Thanh Linh hờ hững nhận lấy cái hộp, cầm đồ vật bên trong ra nhìn một chút. Bỗng sắc mặt nàng đại biến. (MTLTH.dđlqđ)