Mục lục
Thừa Tướng Yêu Nghiệt Sủng Thê
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Mẹ tớ là Thái Hậu.

Lòng dạ Diệp Thiên Minh chấn động, ánh mắt lãnh lệ: “Ngươi….Đến tột cùng ngươi là ai?”

Tần Liễm vung vung tà áo khoác lông hồ đã kết một tầng tuyết dày: “Tất nhiên là nữ tế (con rể) của ngài, Tần Liễm. Như vậy ngài là ai? Ngài là Diệp Thiên Minh? Không, ngài là Tạ Minh.”

“Năm ấy lão Hầu gia Mạch Tông phụng lệnh ý chỉ của Hoàng Thượng, lãnh binh huyết tẩy Bạch tộc, phụ bệnh nằm bệnh lâu ngày của ngài cũng chính là chết dưới tay lão Hầu gia.” Tần Liễm bình tĩnh nói, tựa như chính hắn đã từng chứng kiến.

Đôi mắt Diệp Thiên Minh rủ xuống, đáy mắt hiện lên đau xót, lúc ấy ông không ở trong tộc, may mắn thoát một kiếp.

Tâm Thanh Linh giống như bị người dùng tay xé ra, đau đớn không thôi. Nàng cảm thấy tay Tần Liễm lạnh dị thường, đau lòng đặt tay hắn vào trong ngực, muốn ủ ấm chúng nhưng dù có làm cách nào cũng không ấm lên được.

Thù giết phụ mẫu, thù diệt tộc, không chỉ Tạ Minh có, phu quân của nàng cũng có.

Tần Liễm và Tạ Minh là tộc nhân Bạch tộc, Nguyên Ung Đế là kẻ địch chung. Tần Liễm không có ý định liên thủ cùng Tạ Minh, hoặc chờ đến khi Tạ Minh đối phó với Nguyên Ung Đế xong ngồi làm ngư ông đắc lợi, mà lựa chọn vạch trần Tạ Minh. Vì cái gì? Chẳng lẽ là vì nàng sao?

Hắn biết rõ nàng muốn tìm ra người đã hại chết Mạch Chiêu Nam, hắn vạch trần thân phận Tạ Minh, tạo cơ hồi rửa sạch oan khuất cho ca ca nàng, cho Hầu phủ, cũng là rửa sạch oan khuất cho nàng. Là như vậy sao?

“Tạ Minh?!” Nguyên Ung Đế đột ngột ngẩng đầu, ánh mắt chăm chú nhìn Diệp Thiên Minh. Cái tên Tạ Minh ông cũng không xa lạ gì, ông ta còn từng ghen tị tên Tạ Minh chưa từng gặp bao giờ đến muốn điên rồi. (MTLTH.dđlqđ)

Chỉ vì ông ta có được thân thể của Tần Nam, lại không có cách nào đạt được trái tim của Tần Nam, cho đến lúc chết, tâm của Tần Nam đều là hình bóng của Tạ Minh.

“Tạ Minh, nhiều năm không gặp, ngươi thật khác nhiều so với khi xưa, lão già cổ hủ này thiếu chút nữa đã không nhận ra.” Cốc chủ Linh Y cốc lặng yên không nói từ đầu tới giờ đột nhiên lên tiếng nói.

“Bạch thần y biết Tạ Minh?” Nguyên Ung Đế lạnh giọng hỏi.

“Tạ Minh từng cướp một viên Định Nhan đan từ trong tay lão phu, lão già cổ hủ này vẫn nhớ kỹ hắn từ đó tới giờ.” Bạch Khách Du nói: “Xem ra viên Định Nhan đan này được dùng trên người Liên phi nương nương.”

“Nói như vậy, lúc trước người đánh cắp thi thể Liên phi, lại mặc giá y của Bạch tộc cho Liên phi, sau đó giấu quan tài của Liên phi sau núi của Tướng Quốc tự chính là Tạ Minh.” Tần Liễm ung dung nói: “Trộm lặng mộ của Hoàng Quý phi, đây chính là tử tội.”

“Tạ Minh, ngươi thực sự là Tạ Minh?” Nguyên Ung Đế vẫn chấn kinh tại chỗ, ông ta thực không thể tưởng tượng được người ông ta thống hận nhiều năm lại làm đại thần trong triều của ông ta: “Là ngươi trộm quan tài của Liên phi?”

Tạ Minh cong môi, tựa tiếu phi tiếu.

“Ngươi đâu! Bắt lấy hắn!” Nguyên Ung Đế hạ lệnh.

Binh lính còn chưa kịp đến gần Tạ Minh, chỉ thấy quanh thân Tạ Minh vận khởi. Gió tuyết xoay quanh, khi gió tuyết đã ngừng, Tạ Minh cũng biến mất.

Mọi người líu lưỡi, không ít người đưa tay lên dụi mắt, tựa như không thể tin được một đại nam nhân như Tạ Minh lại có thể tiêu thất trong hư không. (MTLTH.dđlqđ)

“Báo.” Có tiếng truyền báo cắt đứt sự chú ý của mọi người.

Một tiểu thị vệ hớt ha hớt hải chạy vào, sau khi được sự cho phép của Hoàng Thượng, quỳ trước mặt tâu: “Bẩm Hoàng thượng, phát hiện có người xông vào phòng bằng.”

“Quan tài của Liên phi không có xảy ra chuyện gì chứ?” Nguyên Ung Đế lập tức khẩn trương hỏi.

“Bẩm, không có.” Thị vệ trả lời.

“Hoàng Thượng không cần phải lo lắng, quan tài của Liên phi, trước đó thần đã cho người rời đi.” Tần Liễm nói, trước hắn chính là người chủ động đề ra yêu cầu chuyển quan tài của Liên phi từ ngọn núi sau Tướng Quốc tự vài Cách Nguyên cung.

“Thần tự ý chuyển dời quan tài của Liên phi nương nương, kính xin Hoàng Thượng trách tội.” Tần Liễm thong dong ôm quyền nói.

“Kính xin Phụ Hoàng tha thứ cho Thừa tướng, nếu như không có Thừa tướng dời quan tài, kẻ xông vào phòng băng há không quấy rầy sự thanh tịnh của mẫu phi?” Thái tử nói.

Sắc mặt căng thẳng của Nguyên Ung Đế lúc này mới hòa hoãn: “ Trẫm không có ý trách cứ Thừa tướng.” Ông ta lại hỏi: “Có bắt được kẻ xông vào phòng băng hay không?”

Không đợi thị vệ kia trả lời, Tạ Minh liền lớn tiếng hỏi: “Tần Liễm, quan tài của Tần Nam ngươi giấu ở đâu?” Người của ông ta phái tới cơ hồ đã lật tung toàn bộ Cách Nguyên cung vẫn không tìm thấy quan tài của Liên phi.

Mọi người nhìn về hướng phát ra âm thanh, phát hiện Tạ Minh đang đứng cùng một đám người xa lạ. (MTLTH.dđlqđ)

“Bắt lấy hắn!” Nguyên Ung Đế cả giận nói.

Tạ Minh cười lạnh, vung tay lên, tất cả Cấm Vệ quân ở đâu đều quay đầu mâu chĩa thẳng vào Nguyên Ung Đế cùng các đại thần trong triều. Tại Minh vỗ tay, không trung đột nhiên pháo hoa nở rộ đỏ như máu.

Lập tức có tiếng chém giết từ ngoài Cách Nguyên cung truyền tới. Thanh âm‘Ầm ầm’ như dội vào tai, mọi người hoảng sợ biến sắc mặt. Thanh âm này chính là tiếng pháo nổ, mùi máu tươi hòa với mùi thuốc sung truyền tới khiến người ta cảm thấy buồn nôn.

“Hoàng Thượng, Kiêu Kỵ doanh tạo phản!” Một thị vệ toàn thân đẫm máu tập tễnh xông tới, hắn vừa nói xong, Tạ Minh liền một kiếm giết chết hắn.

“Diệp Thiên Minh, ngươi thật to gan, lại dám tạo phản!” Nguyên Ung Đế tức giận quát. 

“Ha ha ha.” Tạ Minh sung sướng cười to: “Tạo phản? Thần làm sao dám? Vinh Vương tạo phản, thần chỉ lãnh binh đến cứu giá mà thôi.”

Tạ Minh chính là giương cờ hiệu cứu giá mà quang minh chính đại tạo phản.

Tạ Minh tay cầm trọng binh nhiều năm, cho dù không có ý chỉ của Nguyên Ung Đế, những tướng sĩ dũng mãnh của Kiêu Kỵ doanh bao năm vào sinh ra tử cùng Tạ Minh cũng sẽ nhất nhất nghe theo Tạ Minh.

“Ngươi…” Hai mắt Nguyên Ung Đế như biến thành màu đen, ngực đau nhức, ông ta bỗng dưng ói máu.

“Hoàng Thượng!!!” Mọi người đồng loạt sợ hãi kêu lên.

“Trẫm không sao.” Nguyên Ung Đế khoát khoát tay, ông ta giơ tay  vỗ mạnh vào lồng ngực mình, thống hận chính mình nhiều năm như vậy đến tận bây giờ mới phát hiện bên cạnh bản thân toàn là dã lang.

“Hoàng Thượng.” Bạch Khách Du cầm một bình thuốc đến đưa qua đưa lại trước mũi Nguyên Ung Đế, Nguyên Ung Đế ngửi một hồi mới cảm giác có chút thư thái.

“Tần Liễm, quan tài của Tần Nam rốt cuộc ở đâu?” Tạ Minh hỏi lại lần nữa.

“Không được nói.” Nguyên Ung Đế quát lên.

“Nguyên Ung Đế! Ngươi câm miệng, ngươi căn bản không xứng có được nàng!” Hai mắt Tạ Minh đột nhiên đỏ lên, nhìn chằm chằm Nguyên Ung Đế quát lên.

Ánh mắt Nguyên Ung Đế khiêu khích nhìn Tạ Minh, khinh thường nói: “Ngươi là cái thứ gì? Trẫm chính là ngôi cửu ngũ chí tôn, xứng hay không xứng với Liên phi không đến lượt ngươi phải nói.

Ha ha ha, nàng sinh con cho trẫn, còn thuộc về trẫn, ngươi cả đời này đứng mong có được nàng!”

Một trận gió lạnh thổi tới, thổi đến mức Nguyên Ung Đế không thể mở nổi mắt.

“A….” Nguyên Ung Đế mở mắt ra, trước mặt xuất hiện một cái bóng mờ mờ, chưa kịp nhìn rõ là ai, hai đầu gối đột nhiên bị người dùng sức đạp mạnh, hai chân bất chợt mềm nhũn, đôi đầu gối cao quý từ trước đến nay chỉ quỳ lạy tổ tông bị ép buộc phải chạm đất trước mặt người trước nay ông ta thống hận nhất. (MTLTH.dđlqđ)

“Tạ Minh!!!” Xấu hổ và giận giữ lấp đầy lồng ngực Nguyên Ung Đế, nếp nhăn che kín gương mặt dữ tợn đến đáng sợ.

Trong giây lát, Tạ Minh lại đá thêm một cước. Nguyên Ung Đế nằm rạp trên đất. Tạ Minh một cước giẫm mạnh lên mặt Nguyên Ung Đế.

“Hoàng Thượng…”

“Phụ Hoàng…”

“Diệp Thiên Minh, dừng tay!!!”

“…”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK