Edit: Mẹ tớ là Thái Hậu.
“Ngươi có thể thử. Hủy phấn hoa, mạng hắn cũng không còn.”Thái độ Thanh Linh rất cứng rắn, nàng thực sự rất cần phấn hoa Bạch Cốt thảo, nhưng không vì thế mà đánh mất tôn nghiêm của bản thân.
Sau đó Thanh Linh không nháy mắt chặt đứt một ngón tay của Hách Liên Dực, ném ngón tay vừa rời khỏi cơ thể chưa tới một phút đồng hồ đến trước mặt Cơ Khinh Hoa.
Hách Liên Dực đột ngột bị chặt một ngón tay, dù đã trải qua cơn đau khi bị phế hai chân, dù bây giờ chỉ là chặt đứt một ngón tay vẫn không khỏi đau đến tê tâm phế liệt. (MTLTH.dđlqđ)
Cơ Khinh Hoa bất ngờ, trơ mắt nhìn ái nhân bị chặt đứt một ngón tay, sợ đến hét lên thất thanh, lui về sau vài bước mới ổn định được thân hình: “Ngươi…ngươi…” Nàng ta vừa giận vừa sợ, khuôn mặt hết trắng lại đỏ, phẫn hận chỉ thẳng tay vào mặt Thanh Linh.
“Ta đếm đến ba, nếu ngươi không đưa phấn hoa cho ta, ta chặt tiếp một ngón của hắn. Nếu ngươi vẫn không muốn đưa, ngươi sẽ nhận lại được cánh tay của hắn.” Thanh Linh diện vô biểu tình nói.
Tâm Hách Liên Dực lạnh đi phân nửa, Thanh Linh từng tàn nhẫn phế đi chân hắn, hắn tin Thanh Linh nói được là làm được. Chân hắn đã bị phế, cũng không muốn mất đi một cánh tay nữa: “Đại Công chúa, đưa phấn hoa cho nàng ta đi.”
Cơ Khinh Hoa đau lòng nhìn Hách Liên Dực: “Được, bản Công chúa đưa phấn hoa cho ngươi.” Nói xong liền ném bình sứ vào tay Thanh Linh.
“Diệp Thanh Linh, mau thả chàng ra, nếu không hôm nay ngươi đừng mong rời khỏi nơi này.” Cơ Khinh Hoa uy hiếp nói.
Thanh Linh không thèm đếm xỉa đến lời nói của nàng, ném bình sứ Cơ Khinh Hoa vừa đưa lại cho Thư Nghiễn.
Thư Nghiễn đổ một chút bột trắng trong bình sứ, nhấp một chút nước bọt lên chỗ bột trắng đó. Bột phấn trong suốt liền dần chuyển xanh rồi chuyển đỏ: “Chủ Thượng.” Hắn đưa tay lên cho Thanh Linh xem.
Thanh Linh nhìn bột phấn trong lòng bàn tay hắn, đồng thời nàng ngửi được một chút mùi hương khác lạ. Nếu không phải khứu giác nàng nhạy hơn người thường, sợ rằng cũng không nhận ra mùi hương kia.
Sắc mặt Thanh Linh băng hàn, mâu quang như đao: “ Trầm Mộng tán?!” Người trúng độc này chỉ chìm vào giấc ngủ, không thống khổ, không đau đớn, bắt mạch bình thường cũng không thể nhận ra, chỉ qua mười ngày, người trúng độc liền chết trong giấc ngủ.
Trong giải dược lại có thêm độc dược, đã bị hãm hại qua một lần, Thanh Linh không để cho bản thân có cơ hội khinh địch lần nữa.
“Bản Công chúa không biết ngươi đang nói cái gì?” Cơ Khinh Hoa bĩu môi.
Thanh Linh liếc Thư Nghiễn một cái, Thư Nghiễn hiểu ý liền mạnh tay bóp miệng Hách Liên Dực, toan đổ cả bình sứ vào miệng hắn.
“Các ngươi muốn làm gì chàng? Mau thả chàng ra!” Cơ Khinh Hoa khẩn trương nói, mắt thấy Thư Nghiễn nhất quyết muốn đổ thuốc bột đó vào trong miệng Hách Liên Dực, lại càng thêm khẩn trương: “Mau dừng tay!”
Bị Thư Nghiễn đổ một chút thuốc bột vào miệng, Hách Liên Dực cảm thấy ngực bắt đầu có chút trương trướng.
“Giải dược Trầm Mộng tán.” Thanh Linh hờ hững trầm giọng nói.
“Nếu phấn hoa này không có chút vấn đề nào, ta tự nhiên sẽ thả hắn. Nếu như hắn có vấn đề, ngươi nên nhớ, là chính ngươi đã hại chết hắn.” Đối với Hách Liên Dực cùng Cơ Khinh Hoa, nàng phải ác độc hơn hai người họ mới có cơ may sống sót.
“Khẳng định không có vấn đề, mau mau thả người.” Cơ Khinh Hoa thúc giục nói: “ Diệp Thanh Linh, ngươi thật đê tiện. Nói mà không giữ lời….Á!!!” Trong lúc nàng ta vẫn còn đang nói, Thanh Linh liền ném cho nàng ta thêm một ngón tay nữa.
“Đại Công chúa…”Mười ngón liền tâm, Hách Liên Dực đau đến nỗi không thể nói tròn chữ.
Cơ Khinh Hoa nhìn hắn thống khổ, không dám nói gì nữa, không còn cách nào khác phải giao giải dược Trầm Mộng tán cho Thanh Linh.
“Thư Nghiễn, chúng ta đi.” Thanh Linh buông tay thả Hách Liên Dực ra, nói với Thư Nghiễn.
“Ngăn Diệp Thanh Linh lại, không thể để cho nàng ta chạy thoát.” Cơ Khinh Hoa hạ lệnh, người của nàng lại bắt đầu động thủ với người của Thanh Linh.
Người của nàng nhiều, cao thủ cũng nhiều nhưng vẫn không thể ngăn Thanh Linh lại được.
“Truy! Cưỡi ngựa truy nàng cho ta! Nhất định không để cho nàng ta chạy thoát!” Cơ Khinh Hoa tức giận đến đỏ mắt hét lên.
Hách Liên Dực bị Thanh Linh tàn nhẫn chặt đứt hai ngón tay, Cơ Khinh Hoa rất lo lắng cho hắn, liền mau chóng đưa hắn về lại Hoàng Thành, tính toán muốn tìm đại phu giỏi nhất chữa trị cho hắn.
Thanh Linh cùng Thư Nghiễn dịch dung đơn giản, lại thay đổi toàn bộ quần áo, nhanh chóng biến thành một thân phận khác, trốn thoát khỏi sự truy lùng của Cơ Khinh Hoa.
Lúc này, nàng đang đứng sau một gốc cây cổ thụ, bên cạnh nàng là Thư Nghiễn.
Vô Ảnh quay về từ một con đường mòn: “Tiểu thư, Tứ Công chúa đang ở trên đường. Đại Công chúa muốn quay về Hoàng Thành, ắt hẳn sẽ bắt gặp Tứ Công chúa.”
“Chủ Thượng nói với Tứ Công chúa điều gì mà khiến nàng ta phải tự mình đến đây.” Thư Nghiễn nghi hoặc hỏi.
“Chỉ nói với nàng ta, phụ tá Vũ công tử của Đại Công Chúa là khâm phạm triều đình Nam Hạ - Hách Liên Dực.” Vô Ảnh thay Thanh Linh trả lời lại.
“Thì ra là như vậy.” Thư Nghiễn hiểu được, gật gật đầu.
Thanh Linh gửi cho Tứ Công chúa vài bức thư tín, Tứ Công chúa biết Thanh Linh có thân phận Đại Hộ pháp của Tiêu Dao thành, lại có được thông tin nói Vũ Công tử chính là khâm phạm triều đình Nam Hạ. Tứ Công chúa có thể bắt Hách Liên Dực, có thể làm khó dễ Đại Công chúa, lại bán nhân tình cho Thanh Linh. Chuyện lợi mà vô hại như vậy, nàng ta tất nhiên sẽ đồng ý.
Trên đường Cơ Khinh Hoa trở về Hoàng Thành, tình cờ gặp Tứ Công chúa.
Tứ Công chúa mang theo một đội nhân mã khí thế hung mãnh, vó ngựa đạp đất khiến khói bụi mù mịt. Nàng một thân trang dung đơn giản, gương mặt thanh tú không chút trang điểm, mái tóc tơ dài búi lên chỉ dùng một cây trâm mộc cố định. (MTLTH.dđlqđ)
Cơ Khinh Hoa nhìn Tứ Công chúa đột nhiên xuất hiện, trong lòng có chút dự cảm bất an.
Tứ Công chúa dựng ngựa chặn đầu Cơ Khinh Hoa, hạ lệnh bao vây toàn bộ người Cơ Khinh Hoa.
Đại bộ phận nhân mã của Cơ Khinh Hoa đều đã đi truy lùng Thanh Linh, còn lại đây chỉ rải rác có vài người.
“Tứ muội, muội đây là có ý gì?” Cơ Khinh Hoa nhíu mày hỏi, Tứ muội này của nàng cũng không phải thiện nam tín nữ gì, nếu như bản thân nàng phạm một chút sai lầm cũng khiến vị Tứ muội này vui vẻ một thời gian dài.
Lần này dẫn theo một đám nhân mã hung mãnh thế này, chắc chắn không có ý tốt gì.
Tứ Công chúa không trực tiếp trả lời Cơ Khinh Hoa, chỉ hạ lệnh bắt Hách Liên Dực: “Mau lên bắt hắn cho ta!”
Mặt Cơ Khinh Hoa trầm xuống, quát lớn: “Dừng tay!”
Tứ Công chúa ngồi trên ngựa cao cao tại thượng, mặt mày cười đến đắc ý, nàng thưởng thức roi ngựa trong tay, thanh âm nhàn nhạt: “Hách Liên Dực chính là khâm phạm triều đình Nam Hạ, Đông Lăng ta vẫn luôn có mối quan hệ giao hảo với Nam Hạ, tất nhiên không thể bao che cho khâm phạm mà khiến quan hệ hai nước đi vào căng thẳng rồi. Đại Công chúa lại cố ý không để ý đến tình lưỡng nghị giữa hai nước, cố ý bao che Hách Liên Dực, hành động này khiến Phụ Hoàng cảm thấy rất thất vọng, hạ lệnh cho bản Công chúa bắt Hách Liên Dực giao cho triều đình Nam Hạ xử trí, bắt Đại Công chúa về phủ giam giữ.”
“Đại tỷ, muội muội cũng là làm theo lệnh của Phụ Hoàng, có điểm nào đắc tội, mong Đại tỷ lượng thứ.” Miệng Tứ Công chúa đều là những lời khách khí nhưng đôi mắt lại vừa khinh thường lại vừa vui vẻ.
Cơ Khinh Hoa đón nhận cái nhìn của Tứ Công chúa: “ Nói bậy!” Nàng cản lại cái liếc mắt của Tứ Công chúa dành cho Hách Liên Dực: “ Hắn là Vũ công tử, là phụ tá đắc lực của bản Công chúa, hắn không phải Hách Liên Dực.”
“Vũ công tử có phải là Hách Liên Dực hay không, điều này không cần đại tỷ phải biện giải. Đông Lăng ta không có nhiều người biết Hách Liên Dực, nhưng Nam Hạ khẳng định có rất nhiều người nhận thức hắn.” Tứ Công chúa nhếch môi cười, sau đó thu lại nụ cười nửa miệng của mình: “ Bắt Đại Công chúa cùng Hách Liên Dực cho bản Công chúa!”
Trong lòng Cơ Khinh Hoa hoảng loạn, Hách Liên Dực là khâm phạm của Nam Hạ, nếu như hắn trở về Nam Hạ nào còn đường sống cho hắn. Chuyện nàng bao che cho khâm phạm Nam Hạ là thật, nếu như Tứ muội vẫn cứ nhất quyết cắn chặt không chịu nhả, đối với Cơ Khinh Hoa nàng không phải là chuyện tốt. (MTLTH.dđlqđ)
“Đưa Vũ công tử rời đi!” Cơ Khinh Hoa hạ lệnh với thuộc hạ của nàng, mau chóng hộ tống Hách Liên Dực trốn thoát.
Tứ muội không bắt được Hách Liên Dực, trong tay không có chứng cứ xác thực, nàng lại liều chết không nhận, người nào có thể làm gì nàng?
Nhờ thuộc hạ Đại Công chúa liều mình bảo vệ, Hách Liên Dực thành công chạy thoát.
“Hách Liên Dực đã chạy thoát, nếu như Tứ Công chúa muốn triệt để hạ Đại Công chúa không phải là chuyện dễ dàng.” Thư Nghiễn nói.
“Ta không quan tâm đến việc này.” Thanh Linh lạnh lùng nói: “Mục đích đến Đông Lăng của chúng ta đã hoàn thành, Tứ Công chúa muốn đấu thế nào là việc của nàng ta, không liên quan gì đến chúng ta.”
“Vô Ảnh, hạ lệnh vây bắt Hách Liên Dực.” Thanh Linh phân phó.
Nàng có thể ép hắn rời khỏi vây cánh an toàn, làm sao lại có thể để cho hắn chạy chứ?
Không thể không nói, bản lĩnh trốn chạy của Hách Liên Dực đúng là thượng thừa.
Vô Ảnh giăng thiên la địa võng, diệt hết thủ hạ của Cơ Khinh Hoa nhưng lại không tìm thấy tung tích của Hách Liên Dực.
Đoàn người Thanh Linh đi trên một con đường nhỏ, hoa dại bên đường bung cánh đón gió, khung cảnh dù hoang dại nhưng vẫn đẹp đến nao lòng.
Danh Sách Chương: