Dung trắc phi lộ ra vẻ mặt khiếp sợ, sau đó chậm rái lắc đầu. Thái độ này trong mắt mọi người tất nhiên là có ý tứ sâu xa.
Hách Liên Dực cũng cảm nhận được chuyện không ổn, lưng không khỏi cứng lại: “Mau nói!”
Dung trắc phi không thể tin được nhìn Hách Liên Dực, môi giật giật: “Toàn thây?!”Nàng đột nhiên cười lớn, tiếng cười tràn ngập bi thương: “Hành thích thất bại, có phải Vương gia cảm thấy Thi nhi vô dụng rồi nên muốn bỏ qua đúng không?”
Lời này vừa ra khỏi miệng, tất cả nghi ngờ đều chỉ hướng về Hách Liên Dực.
Thanh Linh đang cảm thấy rất kì quái, sao lúc này Dung Thi Thi lại đi hành thích Hoàng Thượng? Quyết tâm đẩy Hách Liên Dực vào tuyệt cảnh? Nghe Dung Thi Thi nói lời này, Thanh Linh có thể khẳng định tuyệt đối rằng nàng ta đã phản bội lại Hách Liên Dực.
Dung Thi Thi lại có thể phản bội lại Hách Liên Dực? Nàng cảm thấy rất kinh ngạc, không khỏi nhìn Dung Thi Thi mấy lần.
Ngoài ý muốn lại phát hiện trên mặt Dung Thi Thi có dấu vết dịch dung, Dung Thi Thi này là giả!
Nói Dung Tường và Dung Thi Thi là hai chị em song sinh nhưng tướng mạo dù sao cũng có chút khác biệt.
Dung Tường lo lắng Hách Liên Dực phát giác ra nên nàng có dịch dung một chút.
Người này không phải Dung Thi Thi thì sẽ là ai?
Nghe Dung trắc phi nói, tâm Hách Liên Dực trầm xuống, sắc mặt đại biến, lạnh lùng nghiêm nghị lên tiếng: “Tiện nhân, chớ có nói bậy!”
Ánh mắt Nguyên Ung Đế sắc như dao, nhìn thẳng Hách Liên Dực.
“Vương gia, chàng định giết Thi nhi sao? Sao chàng lại có thể vô tình như vậy?” Dung trắc phi u oán nói. (MTLTH. Dđlqđ)
Mí mắt Hách Liên Dực giật giật, hận không thể xông lên bóp chết Dung trắc phi: “Tiện nhận, đừng nói hươu nói vượn, nếu không đừng trách bản vương ko khách khí.”
Hắn xoay người quỳ xuống trước mặt Nguyên Ung Đế: “Phụ hoàng, người ngàn vạn lần đừng nghe tiện phụ này nói bậy. Nhi thần luôn tôn kính người như thần, tuyệt đối không có ý nghĩ muốn hại người, Phụ hoàng minh giám!”
“Ngay cả nữ nhân của mình cũng không quản giáo được! Ngươi đúng là hảo nhi tử của trẫm.” Nguyên Ung Đế lạnh lùng nói.
Tâm Hách Liên Dực run lên, đầu cúi thấp. Hắn dường như nghe hiểu ý của Phụ hoàng, nữ nhân của bản thân cũng không quản được thì làm sao quản được giang sơn xã tắc.
“Ngươi có mưu đồ hại trẫm hay không, tự trẫm sẽ tra rõ.” Nguyên Ung Đế nói, sau đó sai người giải Dung trắc phi xuống.
“Ngươi tự kiểm điểm lại bản thân cho tốt, ba tháng sau không được bước ra khỏi phủ nửa bước.”
Nguyên Ung Đế xem như đã cấm túc Hách Liên Dực trong phủ Vinh Vương.
“Nhi thần tuân chỉ.” Hách Liên Dực thấp giọng trả lời, bị cấm túc ba tháng, các quan viên trong triều đoán chừng đều ngả sang phe Tĩnh Vương đi.
Trong lòng hắn cảm thấy vô cùng thất lạc, chỉ mong sau mấy chuyện xảy ra hôm nay, chuyện lập Thái tử có thể chậm rãi.
“Mất mặt!” Nguyên Ung Đế ném câu đó xong rồi phất tay ra khỏi cửa.
Nguyên Ung Đế vừa rời đi, sắc mặt Hách Liên Dực liền trầm xuống. Phụ hoàng thực sự là quá mức thiên vị, cổ cầm giấu ám khí, Phụ hoàng không nỡ nói nặng với Tĩnh Vương một câu. Đến phiên hắn lại mắng hắn trước mặt các quan viên, đã vậy còn cấm túc hắn. (MTLTH.dđlqđ)
Rời khỏi đại điện, Thanh Linh tìm cơ hội lại gần Tần Liễm.
“Dung Thi Thi trong điện là giả.” Thanh Linh nói.
Tần Liễm nhìn nàng: “Nàng là người ta an bài.”
“Dung Thi Thi chân chính đâu?” Lần trước hắn nói đã xử trí Dung Thi Thi, nhưng xử trí thế nào nàng cũng không hỏi.
“Chết rồi.” Hắn nói.
Ngày kế, Nguyên Ung Đế hồi cung. Quần thần cũng không nên tiếp tục ở lại Thiêm Chiếu sơn nữa, liền lục tục thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời đi.
“Linh nhi, lần này muội phải cùng nhị ca hồi phủ.” Diệp Đàm nói.
Thanh Linh thu thập xong đồ mới nói: “Nhị ca, ca cứ về trước đi, Tần Liễm có chuyện tìm muội.”
Diệp Đàm nhìn nàng, đột nhiên có chút nghiêm túc: “Linh nhi, Tần Liễm nhìn qua ôn nhuận như ngọc, kì thực lại là người hung tàn, hắn…hắn có lẽ không thích hợp với muội.” Hắn vừa nhớ tới hôm Tần Liễm mặt không đổi sắc cắt mấy miếng thịt từ trên người Hách Liên Dực xuống, tâm không khỏi cảm thấy sợ hãi.
Thanh Linh chỉ nhẹ nhàng cười một tiếng: “Nhị ca, mặc kệ hắn có phải người hung tan hay không, hắn là người cả đời này muội nhận định.”
Diệp Đàm lại nói: “Hắn là người hung tàn, sau khi chết tránh không được phải xuống địa ngục…”
“Vậy muội liền xuống địa ngục cùng hắn.” Thanh Linh quyết đoán nói: “Kiếp này, dù sinh dù tử muội cũng theo hắn, nếu hắn không bỏ, muội liền không rời.” Nếu hắn dám vứt bỏ muội, muội liền giết hắn.
Diệp Đàm thở dài một tiếng: “Chỉ sợ muội không giết được hắn.”
“Nhị ca, ca đừng lo lắng nhiều như vậy. Ta tin hắn, hắn chắc chắn sẽ không bao giờ phụ ta.” Thanh Linh nói chắc chắn.
“Được rồi, hắn là người muội thích, nhị ca cũng không ngăn cản nữa.” Diệp Đàm nói.
Tần Liễm ở một địa phương yên lặng dưới chân núi Thiên Chiếu sơn đợi Thanh Linh, bên cạnh hắn là một chiếc xe ngựa.
Thanh Linh vừa đến đã nhìn thấy hắn đứng dưới tàng cây. Khắp nơi trải dài một màu xanh thăm thẳm của núi rừng hòa cùng với đất trời, chỉ có bóng dáng màu bạc thu hút sự chú ý đang đứng ngay trước mắt.
Nơi này phong cảnh rất đẹp, bóng dáng mặc bạch y trắng hơn tuyết, tĩnh nhã như u liên, dường như phong cảnh đang làm nền cho hắn.
“Phu nhân, ta đợi nàng thật lâu.” Nghe phía sau có động tĩnh, Tần Liễm xoay người lại, khẩu khí u oán nói.
Nàng không thèm đếm xỉa đến ánh mắt của hắn, sẵng giọng: “Sợ lạnh thì chờ ở trong xe ngựa, làm sao còn xuống?”
“Nghĩ muốn nhìn thấy phu nhân đầu tiên.” Hắn thấp giọng nói.
“Chàng nói có chuyện tìm ta, rốt cuộc là chuyện gì?” Nàng hỏi.
“Dẫn nàng đến nơi này một chút.” Hắn vươn tay, tự nhiên ôm lấy nàng: “Sao lại mặc ít như vậy?”
Nàng ôm cổ hắn thầm nói: “Chàng nghĩ ai cũng sợ lạnh giống chàng sao?”