Mục lục
Thừa Tướng Yêu Nghiệt Sủng Thê
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Mẹ tớ là Thái Hậu.

Hai bên mông Hách Liên Dực đều bị lột một ít thịt, mặc dù không thương gân động cốt nhưng một thời gian dài sau đó cũng không thể ngồi được.

Minh Lục mở cửa bước vào: “Công tử, Lý công công đang tới Bích Tuyền các.”

Ngoài cửa lập tức có giọng của Lý công công: “Tần Thừa tướng, Hoàng Thượng triệu kiến ngài.”

Hách Liên Dực nghe vậy, sắc mặt tái nhợt của Hách Liên Dực lộ ra thần sắc vui mừng, Phụ hoàng triệu kiến, tức là Tần Liễm không thể ở đây lâu.

“Thỉnh cầu công công trở về bẩm báo Hoàng Thượng, Tần Liễm rất nhanh sẽ đến.” Tần Liễm không nhanh không chậm nói, hắn lấy bình thuốc Minh Lục đưa lúc trước rắc vào miệng vết thương của Hách Liên Dực.

Có thuốc bột, vết thương không còn chảy máu nữa. Máu mặc dù ngừng chảy nhưng đau đớn lại không giảm. Qua thời gian uống nửa chén trà, vết thương của Hách Liên Dực như kỳ tích đã kết vảy, vết thương tựa như đã có tự ba ngày trước.

Chai thuốc trong tay Tần Liễm là linh dược, có tác dụng cầm máu, còn có thể khiến miệng vết thương mau đóng vảy. Nhưng chai thuốc này hắn còn trộn thêm ít tiêu, miệng vết thương của Hách Liên Dực đã kết vảy nhưng đau đớn lại không giảm, thậm chí còn nhức hơn.

Tần Liễm giải huyệt đạo của Hách Liên Dực, Hách Liên Dực chỉ mới thoáng động, đau đớn tựa như thủy triều tập kích thần kinh hắn. (MTLTH.dđlqđ)

“Hèn hạ!” Huyệt câm được giảu, Hách Liên Dực cắn răng mắng chửi. Vết thương trên người đã kết vảy, vừa nhìn liền không nghĩ hôm nay mới bị thương. Nếu hắn có đi tố cáo Phụ hoàng cũng không có chứng cớ, chịu thiệt thòi lớn như vậy, hắn âm thầm ghi hận trong lòng, cuối cùng sẽ có một ngày, hắn nhất định sẽ đòi lại gấp bội từ Tần Liễm.

Thanh âm Tần Liễm đầy ý cười: “Chắc Vinh Vương cũng muốn ngâm ôn tuyền nhỉ? Nếu không cũng không tới đây. Đã như vậy, bản tướng liền thành toàn cho ngươi.” Một cước không lưu tình đạp mông Hách Liên Dực khiến hắn ngã chúi đầu xuống nước.

Âm thanh oán khí ngút trời từ dưới ôn tuyền lên: “Tiểu nhân vô liêm sỉ, bản vương rủa mông ngươi mọc mủ đau nhức mà chết!” Hách Liên Dực rất tức giận, nhịn không được liền nói tục, thân là một Vương gia có giáo dưỡng, tại thời khắc tất cả ưu nhã liền vứt hết ra sau đầu.

Tần Liễm không thèm để ý tới hắn, lắc lắc ống tay áo, thản nhiên rời đi.

“Bên trong Vương gia vô ý trượt chân vấp ngã, các ngươi vào xem Vương gia có làm sao không đi.” Tần Liễm ôn hòa nói với thủ hạ của Hách Liên Dực.

Đợi đến khi Tần Liễm đi rồi, mấy tên thủ hạ của Hách Liên Dực mới dám xông vào phòng. Hách Liên Dực nằm dọc theo mép nước, hơn nửa người dưới còn ở dưới hồ. Bọn họ nhìn  thấy lưng Hách Liên Dực có thêm mấy vết sẹo, sợ đến mức nhảy dựng lên, nhưng đến khi chứng kiến mông hắn có sẹo, tất cả đều cảm thấy buồn cười mà không dám cười.

“Mau kéo bản vương lên!” Hách Liên Dực quát, hạ nhân ba chân bốn cẳng kéo hắn lên, sau đó dùng kiệu nâng hắn về.

Dung Tường, hiện tại là Dung Thi Thi – Dung Trắc phi, nàng nhìn thấy Hách Liên Dực bị hạ nhân nâng vào phòng ngủ, vội vàng hỏi: “Vương gia làm sao vậy?”

“Bản vương không sao, chỉ là bị chó cắn hai cái.” Tay Hách Liên Dực níu lấy đệm chăn, oán hận nói.

Chạng vạng, Ninh Thục phi biết Hách Liên Dực bị thương mới vội vã chạy đến: “Tần Liễm, hắn dám? Sao hắn lại dám dưới mí mắt Hoàng Thượng mà hành hạ con như thế?!” Gương mặt xinh đẹp của bà ta vì giận giữ mà đỏ bừng.

Bà ta nhìn Hách Liên Dực nằm sấp trên giường, đau lòng nói: “Thái y nói sao?”

Hách Liên Dực ngẩng đầu suy yếu cười một cái, trả lời: “ Sau khi bôi thuốc cũng đỡ hơn nhiều.”

“Nhi thần nghe nói hôm nay Phụ hoàng đột nhiên triệu tập vài vị trọng thầ n trong triều tới nghị sự, mẫu phi trước đó có thấy Phụ hoàng có hàm ý gì không? Phụ hoàng triệu bọn họ đến nghị sự rốt cục là có chuyện gì?” Hách Liên Dực hỏi, bình thường trong triều có chuyện trọng đại, Phụ hoàng cũng sẽ triệu kiến hắn và Tĩnh Vương cùng nghị sự, nhưng lúc này lại không có.

Ninh Thục phi lắc đầu: “Bản cung cũng không biết.”

Hách Liên Dực ngẩng đầu, vội vàng nói: “Phụ hoàng đột nhiên triệu tập trọng thần nghị sự lại không gọi con và Tĩnh Vương tham dự, có thể hay không…có phải là muốn thương nghị chuyện lập Thái tử hay không?”

Nghic tới bóng lưng Nguyên Ung Đế thất vọng xoay người rời đi, Hách Liên Dực lo đến quýnh lên: “Nếu như Phụ hoàng triệu tập họ đến thượng nghị chuyện laoaj Thái tử, phỏng đoán hôm nay có thể sẽ có kết quả. Hôm nay con làm Phụ hoàng thất vọng, Phụ hoàng chắc chắn sẽ loại con, nếu vậy Thái tử được chọn chắc chắn là Tĩnh Vương.” Hắn kích đọng bật dậy, động đến vết thương, đau đến mức liên tục thở dốc.

“Dực nhi, con trước đừng suy đoán lung tung, khỏe hơn rồi nói sau.” Ninh Thục phi nói.

Không bao lâu sau đó, người Hách Liên Dực phái đi tìm hiểu trở về, xác nhận phỏng đoán của Hách Liên Dực là đúng.

Hoàng Thượng mở dạ tiệc, trong bữa tiệc, Hoàng Thượng sẽ tuyên cáo ai sẽ là Thái tử.

“Không được, con nhất định phải nghĩ biện pháp ngăn cản Phụ hoàng lập Tĩnh Vương làm Thái tử.”

Ninh Thục phi đứng lên: “Dực nhi, con đừng kích động, cẩn thận động tới vết thương, người Phụ hoàng con chọn cho Thái tử vị chưa chắc đã là Tĩnh Vương.”

Hắn hôm nay làm cho Phụ Hoàng thất vọng, liền nghĩ nếu Phụ Hoàng không lập hắn làm Thái tử thì chỉ có lập Tĩnh Vương: “Mẫu phi, người có thể phân phó Như Châu động tay chân vào trong Băng Huyền cầm mà Tĩnh Vương đã tặng cho Vân Quý phi hay không?”

Ninh Thục phi chần chờ một lát mới nói: “Không có, Như Châu không tìm được cơ hội xuống tay.”

“Chết tiệt!” Hách Liên Dực phiền muộn mắng, đếm nay có khả năng Phụ hoàng sẽ lập Thái tử, Như Châu bên kia không thuận lợi. Chẳng lẽ không còn biện pháp nào ngăn cản Phụ Hoàng lập Tĩnh Vương làm Thái tử sao? Không, hắn không cam lòng!

Đột nhiên có phi tiêu nhỏ từ trong cửa sổ bay tới, ghim chặt trên tướng.

“Ai?” Hách Liên Dực cảnh giác quát, ánh mắt lạnh lùng nhìn qua cửa sổ.

Ninh Thục phi sợ hết hồn, lúc phục hồi tinh thần lại, bà ta lập tức đến gần cửa sổ, cảnh giác thò đầu ra nhìn một vòng. Không có ai khả nghi, lại phát hiện trên phi tiếu có một tờ giấy.

Ninh Thục phi rút phi tiêu ra khỏi tường, mở tờ giấy ra đọc.

“Trên giấy viết gì vậy?” Hách Liên Dực hỏi.

Ninh Thục phi ngẩng đầu lên, sắc mặt ngưng trọng xen lẫn hồ nghi. Bà ta đưa giấy cho Hách Liên Dực: “Con nhìn một chút đi.”

Sau đó bà tar a khỏi cửa, hỏi thủ vệ canh ngoài cửa vừa rồi có thấy bóng người khả ngi nào không, thị vệ đều trả lời là không có.

Ninh Thục phi đi tới, thần sắc càng ngày càng trầm trọng: “Đến tột cùng là người nào?”

“Trong nhất tời con cũng không nghĩ ra là ai.” Hách Liên Dực nói: “Người này thế nhưng có chung suy nghĩ với chúng ta, hiện tại Băng Huyền cầm đã xuất hiện vấn đề, chỉ cần chúng ta phối hợp.”

Trên giấy chỉ có rải rác mấy chữ, đại ý yến hội đêm nay nghĩ cách làm sao để Vân Quý phi ngồi đối diện Hoàng Thượng, dùng Băng Huyền cầm đàn khúc ‘Nước chảy’.

‘Nước chảy’ là khúc nhạc thủa còn tại thế, Liên phi thường đàn hát.

Người này làm cách nào có thể động tay động chân vào Băng Huyền cầm? Chẳng lẽ đối phương có cừu oán với Vân Quý phi hoặc Tĩnh Vương?

“Tờ giấy này liệu có tin được không?” Ninh Thục phi hỏi ý tức Hách Liên Dực: “Có thể là cái bẫy hay không?”

Hách Liên Dực đặt tờ giấy sang một bên, trầm tư một lát mới nói: “Chúng ta hành động theo người này thực ra cũng không chỗ xấu, bây giờ chúng ta còn chưa nghĩ ra đươc biện pháp nào, không bằng cứ làm theo đi.”

Tần Liễm trở lại phòng ngủ liền nhìn thấy Thanh Linh đang ngọt ngào ngủ trên giường hắn.

Bốn phía phòng hắn đều có ám vệ bảo vệ, ngoài cửa lại có người canh gác, tất nhiên sẽ không lo lắng có người đến.

Bởi vì hắn sợ lạnh nên giường trải một lớp thảm lông chồn màu trắng rất dày, chăn mền đều làm từ lông cáo. Nhìn xa đúng là một đống lông trắng.

Gối đầu cũng được làm từ lông cáo, khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng chìm dưới lớp lông mao trắng, càng nhìn càng thấy tinh xảo đáng yêu.

Nhìn nàng nhủ, tâm hắn dần mềm nhũn, trên mặt đều là thần sắc ôn nhu vui vẻ. Vươn tay muốn chạm vào má nàng, tay giơ giữa không trung lại lo lắng tay mình lạnh làm nàng tỉnh giấc, lại vội vàng thu hồi.

Cúi người, nhẹ nhàng hôn lên môi nàng. Vốn chỉ muốn chuồn chuồn lướt nước một chút, không ngờ cái miệng nhỏ nhắn lại nhếch lên, hắn nhịn không được mê hoặc, đưa đầu lưỡi đi vào dò xét.

Không nghĩ làm nàng tỉnh lại nhưng nếm được ngọt ngào của nàng, thực cốt tư vị, hắn liền cầm lòng không được. Dần dần thăm dò vào miệng đối phương, ra sức lấy càng nhiều ngọt ngào. (MTLTH.dđlqđ)

“Ô…”Nàng bị hắn hôn tỉnh, đôi mắt vẫn mông lung buồn ngủ, đôi mắt nhiễm thủy quang, vẻ mặt u mê đầy ủy khuất.

Từ môi rời xuống cổ, tỉ mỉ hôn như muốn khiến nàng tan chảy: “Chàng lại bắt nạt ta.” Nàng mím môi ủy khuất nói.

Hắn ngẩng lên từ cổ nàng, khàn khàn cười nhẹ, lộ ra tà mì mê hoặc. Hắn hôn lên môi nàng một cái, dụ dỗ nói: “Ngoan, ngủ tiếp đi.”

Mới vừa ngủ say đã bị hắn chọc cho tỉnh, nàng phiền muộn cắn răng nói: “Chàng thật đáng ghét!” vươn tay ôm lấy cổ hắn, dùng sức cắn một miếng lên cằm hắn, sau đó nhanh chóng lùi vào trong chăn.

Hắn sờ sờ dấu răng trên cằm, lắc đầu bật cười, thay nàng đắp lại chắn: “Ừ, rất đáng ghét, nếu ngủ đủ rồi thì tính toán cùng vi phu đi.” Hắn nhẹ giọng dụ dỗ như dụ dỗ tiểu hài tử.

Nàng làm nũng: “Chàng ngủ cùng ta.”

“Được.” Hắn hôn trán nàng, sau đó cởi áo khoác. Vừa mới nằm xuống, trên người liền ấm áp, còn có hương thơm chỉ thuộc về nàng.

Thanh Linh lật người, ôm chặt lấy hắn: “Còn lạnh không?” Hai chân nàng quấn chặt lấy chân hắn.

Thân mình hắn cứng đờ, trong lòng như có một dòng suối ấm áp chảy qua.

Mặt mày hắn đầy ắp ý cười, ôn nhu nói: “Có phu nhân ở đây, ta không lạnh.” Hai tay ôm chặt lấy nàng, tựa như đang ôm trân bảo vô giá vào lòng.

Nàng là trân bảo của hắn.

“Hoàng Thượng triệu kiến gấp mấy trọng thần là muốn thượng nghị việc gì vậy?” Thanh Linh hiện tại đã hết buồn ngủ, tùy ý hỏi.

“Thượng nghị chuyện lập Thái tử.”

Nguyên Ung Đế đột nhiên triệu tập đại thần thượng nghị việc lập Thái tử, chắc hẳn hôm nay cũng đã cực độ thất vọng về Hách Liên Dực mới quyết đoán lập Tĩnh Vương làm Thái tử.

“Có kết quả rồi sao?” Thanh Linh hỏi.

“Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, Thái tử vị thuộc về Tĩnh Vương.” Tần Liễm nói: “Đếm nay trên yến tiệc, Hoàng Thượng sẽ nói ai sẽ là Thái tử với triều thần.”

“Thật tốt.” Thanh Linh cười nói, Hách Liên Dực không làm Thái tử đúng là nguyện vọng của nàng.

Hách Liên Dực chấp nhất với ngôi Hoàng Đế như vậy, thế nên rất coi trọng Thái tử vị. Nếu như hắn không thể làm Thái tử, đây chính là đả kích lớn đối với hắn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK