Thanh Linh cùng một tên sai vặt khác đỡ Diệp Đàm dậy, nàng nhân cơ hội lén chẩn mạch, ngạc nhiên phát hiện hắn thật sự không phải bệnh nặng, mà là trúng cổ độc, về phần là cổ độc gì, trong nhất thời Thanh Linh cũng không nhận ra. Cổ trùng trong cơ thể hắn, đại phu bình thường chẩn không ra, lúc phát tác cũng khiến họ tìm không ra tên chứng bệnh. Khó trách Diệp Đàm đã bị bệnh lâu như vậy cũng không thấy khá lên, thì ra là bị người cố ý hạ cổ độc.
Thanh Linh nhìn ra, đã trễ thế này, Diệp Đàm còn kéo thân thể bệnh nguy kịch đến sân nhỏ của nàng, nhất định là hắn nghe được tin tức Diệp Thanh Ngọc đến tìm nàng gây phiền toái, mới bất chấp thân thể của mình đến đây, chính là vì muốn che chở cho muội muội cùng nương sinh này. Nhìn hắn bảo vệ mình, tự dưng có một dòng nước ấm chảy qua trong lòng. Thật ra, dù Diệp Thanh Ngọc mang người đến cũng không thể làm gì nàng. Nhưng nàng vẫn thấy cảm kích Diệp Đàm đã đứng ra bảo vệ mình.
Nhìn hắn, nàng không khỏi nhớ đến Đại ca kiếp trước, Đại ca cũng đối với nàng tìm mọi cách sủng ái.
Trong lòng âm thầm quyết định, nàng nhất định sẽ nghĩ ra biện pháp cứu người ca ca này.
"Là Nhị ca bệnh phát nên hộc máu, không liên quan gì tới ta." Diệp Thanh Ngọc máu lạnh nói, xoay người rời đi, đi được hai bước lại quay đầu hung dữ trừng mắt Thanh Linh: "Diệp Thanh Linh, xem như số ngươi gặp may."
Hôm nào lại tìm tiểu tiện nhân kia tính sổ, nàng thật sự sợ bộ dáng Diệp Đàm run rẩy hộc máu, không đành lòng nhìn lại, mau rời đi thì tốt hơn.
"Đợi chút" Lúc này Diệp Đàm đã ngừng run rẩy, suy yếu gọi lại Diệp Thanh Ngọc: "Ngươi trước tiên phải nói chuyện rõ ràng."
"Nhị ca, ngươi hô hấp không thông, trước tiên đừng nên nói chuyện" Thanh Linh khuyên nhủ.
Diệp Đàm suy yếu cười với nàng một tiếng: "Nhị ca không sao"
Diệp Thanh Ngọc không để ý tới Diệp Đàm, đi thẳng, nhưng Diệp Thanh Ngọc còn chưa bước ra khỏi cửa, Lân thị vừa vặn đi vào sân nhỏ. Lâm thị vẫn như cũ đầu đầy châu ngọc, một thân hoa phục, cao quý không thể với tới.
Thanh Linh chỉ quét mắt nhìn Lâm thị một cái, ánh mắt lại tiếp tục đặt trên người Diệp Đàm.
Đêm nay, sân nhỏ của nàng thật đúng là náo nhiệt.
Lâm thị cũng nhận được tin tức Diệp Thanh Ngọc dẫn người đến chỗ Thanh Linh, nàng lo lắng Thanh Ngọc sẽ nháo ra chuyện lớn gì, để lại hậu quả không tốt, mới chạy đến nhìn một chút. Vừa vào cửa đã thấy tình huống thân thể của Diệp Đàm, liền sai người đưa hắn trở lại viện mình. Không ngờ hắn sống chết không chịu đi, nhất định muốn biết lí do Diệp Thanh Ngọc đến đây nháo. Diệp Đàm như đoán chắc Lâm thị là người sĩ diện, lấy thân uy hiếp Lâm thị, nếu Diệp Thanh Ngọc hôm nay không nói rõ lí do vì sao đến đây nháo, hắn sẽ một đầu đâm vào tường chết.
Lâm thị không muốn ngày mai phủ Tướng Quân truyền ra lời đồn đãi kế mẫu bức tử con trai ốm yếu, bất đắc dĩ, đành phải cho đại phu chạy tới chỗ Diệp Đàm thi châm, giảm bớt đau nhức bệnh của hắn, cũng bảo Diệp Thanh Ngọc đem sự tình một lần kể ra hết.
"Các ngươi đều muốn ta nói ra hết. Tốt! Ta nói" Lúc này Diệp Thanh Ngọc đột nhiên giật xuống mạng che mặt của mình.
Sau khi mọi người ở đây thấy rõ gương mặt nàng, nháy mắt hít vào một hơi lạnh.
Chỉ thấy cái miệng nhỏ nhắn ướt át thường ngày của Diệp Thanh Ngọc biến thành miệng lạp xưởng vừa đỏ vừa xưng. Xung quanh môi còn nổi lên chằng chịt vết ố vàng rậm rạp. Nhìn rất đáng sợ! Gió nhẹ thổi qua, trên người mơ hồ còn ngửi được một cỗ mùi thúi nhàn nhạt. Nữ tử vừa nhìn đã khiến người ta gặp ác mộng trước mặt này thật sự là vị Đại tỷ trong thường ngày xinh đẹp, không nhiễm khói lửa nhân gian sao?? Thanh Linh có chút nghi ngờ.
Lâm thị nhìn thấy khuôn mặt của nữ nhi cũng bị dọa sợ hết hồn, sau đó rất nhanh cầm mạng che mặt đeo lại cho Diệp Thanh Ngọc. Trong lòng không khỏi bực bội Diệp Thanh Ngọc lỗ mãng, thế nhưng lại tháo mạng che mặt xuống trước mặt nhiều người như vậy, vạn nhất chuyện Đại tiểu thư phủ Tướng Quân bị hủy dung truyền ra ngoài thì làm sao, đến lúc đó ai còn dám lấy nàng??
Diệp Thanh Ngọc vừa khóc sướt mướt vừa thuận tiện thêm dầu thêm mỡ vào. Sau khi nghe xong, Lâm thị mở miệng khiển trách Thanh Linh: "Thanh Linh, ngươi còn nhỏ tuổi, lòng dạ sao đã độc ác như vậy, thế nhưng lại bỏ thuốc vào súp của Thanh Ngọc. Mưu hại thân tỷ của mình...."
"Mẫu thân, ngài nói lời này cần phải có bằng chứng rõ ràng. Tội danh hạ độc mưu hại thân tỷ ta đảm đương không nổi" Thanh Linh lạnh lùng cắt đứt lời Lâm thị.
"Bên trong phòng thuốc chỉ có ngươi và Hương Đậu, Hương Đậu nàng khôn có can đảm hại ta, trừ ngươi ra, còn ai vào đây dám hạ độc ta" Diệp Thanh Ngọc thở phì phì nói. Lúc nấu Thiên Tiên thang kia, nhất định là tiểu iện nhân Diệp Thanh Linh kia hạ độc, đem miệng nàng biến thành hình dạng xấu xí như vậy. Nàng lặng lẽ thỉnh nhiều đại phu đến xem cũng đều vô dụng.
"Đại tỷ, vẫn là câu nói kia, mọi việc đều phải có bằng chứng rõ ràng, ngươi chỉ hoài nghi ta, chẳng lẽ Hương Đậu thì không đáng hoài nghi sao??" Là ta hạ độc vào Thiên Tiên thang thì như thế nào, ta chính là muốn độc ngươi.
"Linh Nhi nói có lý, khụ khụ, muốn nói chuyện gì cũng cần có bằng chứng rõ ràng" Mặt Diệp Đàm dưới ngọn đèn vàng càng trắng bệch như, trắng đến khiến lòng người tan vỡ, vì bảo vệ muội muội, hắn gắt gao cố gắng chống đỡ đứng đây, cố chấp đến làm đau lòng người.
"Đại tỷ không có bằng chứng đã định loạn tội ta, truyền ra ngoài, chỉ sợ sẽ bị người ngoài chê cười Đại tỷ cố tình gây sự, ra đòn hiểm với muội muội. Chuyện này đối với danh tiếng Đại tỷ cũng không được tốt lắm đi??" Thanh Linh ung dung nói.
Hai mẹ con Lâm thị tức giận đến xám mặt, nghẹn đến nội thương, Diệp Thanh Ngọc bất đắc dĩ tìm không ra chứng cứ xác thật Thanh Linh hạ độc.
"Người đến, đem chỗ Nhị tiểu thư toàn bộ lục soát cho ta" Diệp Thanh Ngọc không còn cách nào khác, chỉ có thể lục soát chỗ Thanh Linh còn có thể tìm ra một ít độc dược sót lại hay không.
"Đợi chút"
"Như thế nào, ngươi sợ sao?? Sợ ta tìm thấy độc dược trong phòng ngươi??" Thấy Diệp Thanh Linh lên tiếng ngăn cản, trong lòng Diệp Thanh Ngọc càng xác định chỗ Thanh Linh có giấu độc dược. Nàng như bắt được trúng điểm chết của Thanh Linh, có chút đắc ý.
"Đúng, ta thật sợ! Sợ người của Đại tỷ thừa cơ hội bỏ độc dược vào phòng ta, sau đó lại gọi cái gì là chứng cớ" Thanh Linh nói sợ nhưng trên mặt vẫn là biểu cảm lạnh nhạt.
"Ngươi..." Diệp Thanh Ngọc tức giận đến nghẹn.
Cuối cùng, Lâm thị phải phái người của mình đi lục soát gian phòng của Thanh Linh và Hương Đậu.
Chỗ Thanh Linh không tìm ra cái gì khả nghi, ngược lại, trong phòng Hương Đậu lại tìm thấy được một bao bột thuốc đáng nghi.
Thanh Linh đã sớm đoán được Diệp Thanh Ngọc sau khi bị hủy dung chắc chắn sẽ đến tính toán trên đầu nàng. Cho nên nàng trước đã đem một bao độc dược giấu vào phòng Hương Đậu, không nghĩ đến bây giờ đã phát huy công dụng.
Diệp Thanh Ngọc hồ nghi đem bột thuốc rót vào trong miệng Hương Đậu, không bao lâu, miệng Hương Đậu cũng xưng thành lạp xưởng.
"Đại tiểu thư tha mạng, không phải là ta, thật không phải là ta, ta không có lí do hại ngài a....." Hương Đậu than thở khóc lóc, khổ sở quỳ gối trước mặt Diệp Thanh Ngọc cầu xin tha thứ.
Diệp Thanh Ngọc không hề bị lay động, hung hăng đá một cước lên người Hương Đậu: "Tiện tỳ, chứng cớ đã bày ra trước mặt còn dám ngụy biện. Đáng chết!" Nói xong, dưới chân điên cuồng đá Hương Đậu, đem tức giận vì bị hủy dung toàn bộ xả lên người Hương Đậu.
Thanh Linh nhìn Diệp Thanh Ngọc đánh Hương Đậu đến đầu rơi máu chảy, trong lòng có chút gợn sóng. Nếu không phải Hương Đậu ở trước mặt nàng có ý đồ hạ dược, nàng cũng sẽ không vu oan hãm hại nàng ta.
Nàng, cho đến bây giờ đều không phải là một người tốt.
Sự tình đã có kết quả. Diệp Thanh Ngọc, Lâm thị, Nhị ca lần lượt rời đi.
Trước khi đi, Lâm thị nhìn thoáng qua Thanh Linh, mang chút ý tứ sâu xa, khiến cho Thanh Linh khó hiểu cảm thấy một chút bất an.