Không lâu trước đây Thanh Linh dùng chút ít thủ đoạn thu Mẫn Châu Tri phủ về dưới trướng.
Hắn viết tấu chương này chủ yếu là tố cáo Ninh Túng mua gạo cũ cho dân chúng Mẫn Châu, dân chúng vì vậy mà sinh lòng bất mãn, Ninh Túng không những thế mà còn thẳng tay đánh chết vài người.
Ninh Túng mua gạo cũ chỉ đủ cho bách tính ăn trong bảy ngày. Mà quan ngân triều đình phân phát đủ mua lương thực để mọi người chống đỡ trong nửa tháng.
“Hoàng Thượng, chuyện này….” Ninh Quốc công muốn tìm vài lời giúp Ninh Túng giải vây nhưng khi ngẩng đầu lên thấy Nguyên Ung Đế mặt mũi tối sầm, lời định nói lại bị nghẹn lại trở về họng.
Hách Liên Dực thấy sắc mặt Nguyên Ung Đế không tốt, nội tâm âm thầm nóng nảy. Ninh Quốc công là người ủng hộ mạnh nhất của hắn, nếu Ninh Quốc công phủ gặp chuyện, hắn cũng sẽ sống không tốt. (MTLTH.dđlqđ)
Vốn Ninh Quốc công đang chuẩn bị chuyện Ninh Túng mua gạo cũ cho Mẫn Châu, bất ngờ bị Diệp Đàm đánh một đòn trở tay không kịp, còn lấy ra bản sổ sách kia.
Nước cờ này của Diệp Đàm đúng là đủ sát phạt!
Việc trước mắt hắn cần làm chính là có thêm thời gian trù mưu, tận lực giải vây cho Ninh Túng: “Phụ Hoàng bớt giận, Ninh Túng mới bị thương không thể đi lại được.
Xin Phụ Hoàng niệm cho tình thương con của Ninh Quốc công, Ninh Túng mới vừa bị thương, cần nghỉ ngơi vài ngày, rời ngày vào cung. Vả lại quan ngân bị mất có nhiều điểm đáng nghi, Phụ Hoàng có nên phái người điều tra vị trí cụ thể của số quan ngân bị mất không?”
Tân Liễm nhìn Tĩnh Vương, Tĩnh Vương gật đầu mở miệng nói: “Phụ Hoàng, Nam Hạ ta Hoàng tử phạm pháp xử trí như thường dân. Hoàng tử còn như vậy, Ninh Túng cũng chỉ là ái tử của Ninh Quốc công, làm sao có thể xử trí khác được.” Ý ngoài lời là chẳng lẽ Ninh Túng còn cao quý hơn cả Hoàng tử?
Hách Liên Dực cau mày, không vui nói: “Ninh Túng phạm pháp so với Hoàng tử phạm pháp là hai chuyện hoàn toàn khác nhau, Ninh Túng hiện tại bị thương, để hắn nghỉ ngơi mấy ngày cũng không có gì là không ổn, ngược lại cho thấy Phụ Hoàng là một người khoan hồng độ lượng.”
“Nhưng bây giờ chứng cứ cũng có đủ, Ninh Túng chính là kẻ nuốt riêng hơn phân nửa số quan ngân.” Tĩnh Vương cũng không chịu nhượng bộ.
“Số quan ngân hiện tại đang ở đâu?” Nguyên Ung Đế không để ý đến cuộc tranh luận của Tĩnh Vương và Vinh Vương, hỏi Thanh Linh.
Hoàng Thượng một khi mở miệng, Tĩnh Vương và Vinh Vương đồng loạt im lặng.
Số quan ngân bị mất tất nhiên đang ở trong túi của Thanh Linh. Nhưng đồ đã vào miệng nàng, đừng mong có ngày nàng nhả nó ra.
“Bẩm Hoàng Thượng, thần không biết.”Giọng điệu nàng thản nhiên, ánh mắt không một chút tránh né.
Nguyên Ung Đế nhìn chằm chằm nàng, dường như có điều suy nghĩ.
Trong điện trầm tĩnh một lát, Tĩnh Vương nói: “Phụ Hoàng, có nên truyền Ninh Túng vào cung hay không?” Hắn một mực muốn nhắc nhở Hoàng Thượng.
Hách Liên Dực trực tiếp la lên: “Phụ Hoàng, Ninh Túng mới bị thương, kính xin thư thả vài ngày.”
“Cầu xin Hoàng Thượng thư thả chút thời gian.” Ninh Quốc công quỳ gối xuống đất.
“Hoàng Thượng.” Ninh Thục phi đôi mắt mờ mịt hơi nước: “Ninh gia hiện tại chỉ có một mình Túng Nhi là tôn tử.”Mặc dù bà là người Ninh gia nhưng từ khi đặt chân vào cung, bà đã trở thành người của Hoàng gia, không còn là người của Ninh gia, cho nên nói Ninh gia hiện tại chỉ có Ninh Túng là tôn tử đúng là cũng không sai.
“Hắn bị Diệp Đàm đoạt mất mệnh căn đã là một điều bất hạnh.” Bà ta nghiến răng nghiến lợi nói tên Diệp Đàm. “Hôm nay thương thế vẫn còn nghiêm trọng, không thể xuống giường đi lại, nếu ngài kiên trì muốn hắn vào cung chẳng khác nào muốn đoạt đi mạng của hắn….”
“Được rồi, trẫm cho Ninh Túng năm ngày dưỡng thương, năm ngày sau Thuận Thiên phủ thụ lý án Ninh Túng nuốt riêng quan ngân cứu nạn.” Nguyên Ung Đế nói. (MTLTH.dđlqđ)
“Tạ Hoàng Thượng.” Ninh Quốc công kích động cao giọng hô.
Hách Liên Dực cùng Ninh Thục phi đều thở dài nhẹ nhõm, còn năm ngày, đủ cho bọn hắn trù mưu thoát tội.
Tĩnh Vương thấy Nguyên Ung Đế tâm ý đã quyết, cũng không tiện nói thêm gì nữa.
Thanh Linh khẽ híp mắt, coi như Nguyên Ung Đế cho thêm năm ngày thì sao? Bất luận thế nào nàng cũng phải đẩy Ninh Túng vào chỗ chết.
Gương mặt Hách Liên Dực có chút mừng rỡ nhưng giấu đi rất nhanh, hắn nghi ngờ nói: “Phụ Hoàng, Phủ doãn của Thuận Thiên phủ là ai?” Lữ Kinh mới bị xử, Phụ Hoàng chắc chắn không cho hắn thẩm lý vụ án này.
“Trầm quyết định Phủ doãn Thuận Thiên phủ là Thượng Quan Hoa.” Nguyên Ung Đế nói.
Nghe nói Thượng Quan Hoa là người chính trực có tiếng, thiết diện vô tư, không sợ hãi quyền quý. Ninh gia muốn thu mua hắn là điều không thể, án này do hắn thẩm lý cũng là việc không tồi.
“Trẫm mệt mỏi rồi, các ngươi về đi.” Nguyên Ung Đế phất tay.
Những người trong điện thấy vậy rối rít cáo lui.
Sau khi ra khỏi điện Vĩnh Khánh, Ninh Thục phi trở lại Thủy Minh điện của mình. Một lúc sau, Ninh Quốc công, Hách Liên Dực cùng Ngạo Nguyệt lần lượt đi vào.
Bước chân Ninh Quốc công nặng nề: “Túng nhi xảy ra chuyện, chúng ta nên làm cái gì bây giờ?”
“Phụ thân, không phải ngài nói mọi chuyện đều đã chuẩn bị xong hết sao? Vậy sao lại để Diệp Đàm lại bắt được được đằng chuôi vậy?” Ninh Thục phi có chút tức giận.
“Làm sao cha biết được?” Ninh Quốc công có chút không nhịn được nói: “Bất luận thế nào cũng phải cứu Túng nhi cho bằng được.”
Ninh Thục phi nghe vậy, da đầu không khỏi tê, nhược điểm của Ninh Túng bị người nắm gắt gao, bảo bà phải cứu thế nào? “Phụ thân, ngài đây là đang làm khó nữ nhi sao?”
Ninh Quốc công quay đầu nhìn bà, ánh mắt sắc bén: “Nuốt đống quan ngân kia là chủ ý của ngươi, nếu không phải ngươi bày mưu tính kế, Túng nhi sẽ rời quan ngân đi sao? Túng nhi xảy ra chuyện tất cả đều do ngươi.”
“Ta đánh chủ ý với quan ngân cũng chỉ là vì Ninh gia, vì tương lai của Dực nhi.” Để Hách Liên Dực lên ngôi Hoàng Đế, Nam Hạ không phải của Ninh gia hay sao?
“Cái gì cũng cần đến bạc, bằng mấy sản nghiệp của Ninh gia căn bản không đủ dùng. Ban đầu kế hoạch động thủ với quan ngân, phụ thân ngài rõ ràng đã tán thành.”
Hách Liên Dực thấy sắp cãi vã, lên tiếng nhắc nhở: “Ngoại công, mẫu phi, chúng ta đang ở trong cung.”
Mặc dù trong điện Thủy Minh đều là người của Ninh Thục phi nhưng vẫn nên có tâm phòng bị người, đàm luận chuyện này ở đây chung quy cũng không tốt.
Ngạo Nguyệt yên lặng đứng một bên không lên tiếng. (MTLTH.dđlqđ)
Ninh Quốc công hừ lạnh một tiếng, ngồi xuống ghế: “Dực nhi, con nói giờ chúng ta phải làm sao?”
Hách Liên Dực cười thần bí: “Chuyện này cũng không phải không có cách giải quyết.”
Ninh Quốc công nghe hắn nói thế, khuôn mặt đang chìm xuống có mấy phần rực rỡ: “Con nói xem phải làm thế nào?”