Khúc Nhi cúi đầu cắn môi dưới: "Đại hoàng huynh, chuyện này không liên quan tới hắn."
"Đi về với ta!" Tề Tế Huyên kéo Khúc Nhi rời đi, Khúc Nhi bị kéo đi, vừa đi vừa cẩn thận nhìn Tử Mạch.
"Hừ, không phải chỉ là một nha đầu nho nhỏ thôi sao, lớn lên xấu xí như vậy, thiên hạ đệ nhất mỹ nhân - Bắc Phiêu Thái tử điện hạ của chúng ta sao có thể coi trọng xú nha đầu này. (Lời Editor: Theo nguyên văn của tác giả là mỹ nhân....Khụ khụ@[email protected])" Mã Kim giương nanh múa vuốt nói với bóng lúng Tề Tế Huyên.
Khúc Nhi liên tục bị Tề Tế Huyên lôi kéo, mãi cho đến khi trở lại phòng ngủ của Tề Tế Huyên.
"Đại hoàng huynh, huynh đừng tức giận, chuyện này thật sự không có liên quan tới Bắc Phiêu Thái tử." Khúc Nhi mềm giọng giải thích.
Tề Khúc là công chúa của Đại Khánh quốc, Tề Tế Huyên vô cùng sủng ái người muội muội ruột này.
"Khúc Nhi, trước khi xuất cung, hoàng huynh đã nói với ngươi cái gì?" Tề Tế Huyên bỏ tay Tề Khúc ra, tìm cái ghế dựa ngồi xuống.
"Hoàng huynh nói Khúc Nhi không được phép chạy loạn khắp nơi, cũng không được phép nói chuyện với nam tử xa lạ."
"Muội đó, chẳng lẽ đã xem lời hoàng huynh là gió thoảng bên tai rồi sao, không chỉ nói chuyện với nam tử xa lạ, còn để cho người khác tùy ý sờ mặt mình." Tề Tế Huyên thở dài nói, không phải là hắn cố ý quản nghiêm với nàng, mà là hắn biết rõ vị muội muội này của hắn, dù từ nhỏ ở trong thâm cung nhưng lúc nào cũng luôn được bảo bọc vô cùng tốt, thế nên nàng không hiểu chuyện đời, vô cùng đơn thuần, không thể phân biệt được thiện ác.
"Hoàng huynh đừng tức giận, sau này ta sẽ không như vậy nữa." Tề Khúc thưa dạ nói.
"Á." Bên ngoài truyền vào một tiếng thét kinh hãi: "Thái tử điện hạ, hộp son phấn ngài thích nhất không biết đã biến đâu mất rồi." Bên ngoài cửa, Mã Kim vẻ mặt đưa đám nói.
"Cái gì? Hộp son phấn bản thái tử thích nhất mất rồi? Cái đồ nịnh hót nhà ngươi, ngươi có làm tốt chuyện gì chưa hả?" Lúc Tử Mạch tức giận muốn giơ chân đạp lên người Mã Kim thì cửa phòng đối diện đột nhiên mở ra.
"Người ở phòng đối diện được thành chủ an là ngươi à?" Sau khi Tề Tế Huyên bất mãn nói xong một câu, liền đưa tay khép lại cửa phòng.
Tất cả khách nhân đi đường xa đến, đều được thành chủ an bài ở lại Mê Diêu cung. Chủ tử thì được sắp xếp ở cả phòng phía đông, còn người hầu đi theo phần lớn sẽ được tá túc ở lại các phòng phía tây.
Phòng khách phía đông rất lớn, các phòng được ngăn cách bởi bức bình phong, nên một vài hạ nhân vẫn có thể hầu hạ chủ tử từ bên ngoài.
Phía đông có hai mươi mấy cái viện nhỏ, mỗi viện nhỏ có bốn phòng, bốn phòng được chia thành hai phần, hai phần phòng cách biệt được dành cho hai khách nhân có thân phận tôn quý ở lại.
Còn dư lại hai gian phòng là để cho thị vệ hoặc nha hoàn thân cận ở lại.
Không khéo là, Tề Tế Huyên và Tử Mạch lại vừa lúc được sắp xếp ở cùng một tiểu viện.
Còn vừa khéo là, Tần Liễm và Thanh Linh cũng được an bài vào chung một viện, dưới sự hướng dẫn của thị nữ Cầm Nhi, hai người chia ra vào phòng ngủ của riêng mình.
Mấy ngày nay Thanh Linh không thể nào được ngon giấc, nên sớm đã cảm thấy mệt mỏi, sau khi Cầm Nhi vừa rời đi, nàng trực tiếp xông vào trên giường hoa hoa lệ lệ ngủ một giấc.
Tỉnh dậy, lúc nàng đang tò mò quan sát gian phòng này một lúc, Tần Liễm đột nhiên đi đến, thuận tiện đóng cửa lại.
Thấy hắn tiến đến, nàng sững sờ một tí, đột nhiên nhớ tới bản thân mình còn chưa đóng kĩ cửa lại, chỉ khép hờ.
"Thành chủ này cũng quá keo kiệt rồi." Nhìn lướt qua phòng khách được trang trí đơn giản, nàng thầm nói.
"Sao cũng được mà, tới đâu hay tới đó thôi." Tần Liễm lười nhác nói, ưu nhã đi đến bên giường của nàng, sau đó rất tự nhiên mà nằm xuống, một chân đặt trên giường, một chân lại thả rơi trên đất. Tư thế ngủ kia, thấy thế nào cũng *.
Thanh Linh đã từng gặp qua không ít tư thế ngủ của hắn, mỗi một lần xem đều phải nuốt nước miếng một lần, lần này cũng không ngoại lệ.
Sau khi nuốt một ngụm nước bọt, mới đi tới, không khách khí đạp đạp cái chân thả xuống đất kia của hắn: "Chân của Độc Thái tử đột nhiên xảy ra chuyện không phải là do chàng làm đó chứ?"
Hắn miễn cưỡng nâng mí mắt: "Không phải!"
"Chẳng lẽ chân hắn có bệnh?" Đây chỉ là phán đoán của nàng, vì lúc đó nàng không có tiến lên kiểm tra chân Tây Thành Bá, nên không chuẩn ra được chân hắn có bệnh hay không, nàng hỏi chỉ là cảm thấy chuyện hắn đột nhiên lại quỳ xuống với nàng là một chuyện rất kì lạ.
"Nàng muốn biết?" Hắn xoay người, đôi mắt đột nhiên sáng lên, nhìn chằm chằm vào mắt nàng.
"Muốn." Nàng thành thật gật đầu.
"Nàng nghĩ tới nam nhân khác như vậy, vi phu rất không vui." Đôi mắt phượng khẽ trầm xuống, trong giọng nói u oán vô cùng ủy khuất, vô cùng dễ dàng làm cho Thanh Linh có loại cảm giác tội lỗi giống như là nàng khi dễ ức hiếp hắn vậy.
"Chàng đừng có đánh trống lảng nữa có được không?" Nàng lại đạp hắn một cước nữa.
"Vi phu cũng chỉ đang bàn chuyện đó thôi, ai, khi nào thì nàng mới chịu nhớ tới và quan tâm vi phu giống như vậy đây."
Cái này cũng tính là bàn chuyện sao? Rõ ràng đã đi xa vấn đề mấy ngàn dặm rồi được không, mệt cho hắn còn nói giống như là chuyện hiển nhiên vậy.
Được, bây giờ nàng cũng không biết chuyện gì ngoài chuyện Độc Thái tử bỗng nhiên lại quỳ xuống trước mặt mình.
Từ khi nàng ngậm miệng lại, khiến bầu không khí trong phòng cũng trầm mặc một lúc lâu, Tần Liễm đành mở miệng trước: "Chân của Độc Thái tử không có bệnh khó nói nào cả."
"Chàng chắc chắn có người ở sau lưng bắn tên trộm sao?" Có thể động tay động chân với Độc Thái tử trong yên lặng không chút tiếng động, công phu người này cũng thật đúng là bí hiểm.
"Ừ!" Hắn lười nhác đáp lại.
"Chàng biết là ai không?" Nhìn bộ dáng của người này, chắc chắn đã biết đực người bắn tên trộm kia là ai rồi. Bây giờ nội công và tu vi của nàng cũng không tính là thấp, vậy người có thể qua được mắt nàng mà động chân động tay với Độc Thái tử sẽ là ai?
Chẳng lẽ là Tử Mạch thích trang điểm kia? Hay là Tề Tế Huyên không biết xuất hiện từ lúc nào? Dù sao nàng cũng không biết được tu vi võ công của bọn họ.
"Muốn biết?" Mắt phượng Tần Liễm lần nữa sáng lên.
"Là ai?" Nàng dĩ nhiên là muốn biết rồi.
"Vậy nàng hôn vi phu một cái trước đi." Ngón tay thon dài trắng nõn của hắn nhẹ lướt lên môi, ánh mắt sáng quắc.
Nàng nghe xong tê hết cả da đầu, đáy lòng âm thầm khinh bỉ người này thật quá trực tiếp thẳng thắng, không có chút cái gọi thận trọng gì gì đó: "Có thể đổi sang yêu cầu khác hay không?"
Hắn lắc lắc ngón trỏ trước mặt nàng, đôi môi kéo lên một hình cung duyên dáng khẽ phun ra hai chữ: "Không thể!" Đúng là cần ăn đòn!
Nàng nhịn xúc động muốn đánh người một quyền đang nhộn nhạo trong lòng mình xuống, kiểm tra xung quanh, chắc chắn các cửa sổ đã được đóng chặt, rồi lại cúi người xuống giống như người có tật giật mình vậy.
Hắn đột nhiên đưa tay lột xuống da mặt của nàng: "Vi phu vẫn nên lấy thứ này ra trước!" Làm những chuyện thế này vẫn nên dùng khuôn mặt của nàng để tương đối dễ nhìn một chút.
Nàng nhanh chóng hôn nhẹ một cái lên môi hắn: "Xong rồi đó, chàng mau nói ta biết đi."
Hắn xụ mặt xuống: "Phu nhân, nàng gọi cái này là hôn sao? Sao vi phu chỉ cảm thấy như mình vừa bị chim gõ kiến mổ một cái vậy? Nàng làm lại một lần nữa đi."
Cãi vấn đề không mấy đơn thuần này với hắn rất phí sức, nàng nhẫn. Cúi người xuống, nhẹ dán môi mình lên môi hắn, khẽ len lỏi thâm dò xâm nhập vào môi của hắn. Sau khi thăm dò một vòng ở bên trong, hắn vừa định quấn lấy, thì nàng đã nhanh chóng lui ra ngoài.
"Phu nhân, nụ hôn này không có cảm giác, nàng làm lại một lần nữa đi." Hắn vô liêm sỉ yêu cầu, nhìn chằm chằm mắt nàng tựa như muốn nuốt sống luôn cả người vậy.
Thanh nghe xong vừa căm vừa tức, trực tiếp giẫm một chân lên giường, tay níu lấy vạt áo của hắn, hô lên: "Chàng đừng có quá đáng nha! Nói! Là ai!"
"Thiên Nhất Tuyệt!" Lúc này hắn rất dễ mở miệng.
Nàng hài lòng gật đầu, thầm nói trong lòng, không thể hành xử quá mềm lòng với người này được.
"Sao chàng biết được là hắn?" Nàng lại đặt thêm một vấn đề nữa.
Hắn chỉ cười mà không đáp, chỉ đưa ngón tay trắng nõn thon dài áp lên cánh môi, ý rất rõ ràng, muốn biết thì lập tức dâng một nụ hôn lên đây đi.
Nàng còn níu lấy vạt áo của hắn, nên khoảng cách tới môi của hắn rất gần, ngẫm lại, hôn một chút cũng không sao, để hắn vui một chút.
Vì vậy, nàng đưa môi dán lên môi hắn lần nữa, trong một giây vừa tiếp xúc kia, hắn đột nhiên giơ tay đè lại sau gáy nàng, đổi bị động thành chủ động, biến nụ hôn bình thường thành sâu hơn.
Nụ hôn lưu luyến làm say lòng người, nàng chỉ cảm thấy tất cả tinh thần mình như đều đã bị nụ hôn kia cướp đi sạch.
Bỗng, tiếp đập cửa bên ngoài khiến cho nàng nháy mắt hoàn hồn, nhưng hắn lại tựa như không nghe có người đang gõ cửa, vẫn hôn hừng hực trên môi nàng.
"Ưm...." Có người, nàng dùng sức muốn đẩy hắn ra, nhưng hắn lại cố ý khống chế lấy hai tay của nàng.
"Diệp công tử, nô tỳ đưa bữa tối đến, ngài có thể mở cửa ra không?" Có hai thị nữ mang cơm đang đứng bên ngoài, một người trong đó là Cầm Nhi.
Hai thị nữ đứng ở ngoài cửa chờ thêm giây lát, nghe trong phòng có chút động tĩnh, Cầm Nhi lại lên tiếng thêm lần nữa: "Diệp công tử?"
Lúc Thanh Linh vào phòng, Bạch Nhiên nhận nhiệm vụ canh giữ ở bên ngoài. Nhưng xem tình hình bây giờ, Bách Nhiên có lẽ đã rời đi thì hơn.
Trong phòng, hắn giống như nghiện vậy làm thế nào cũng không chịu thả nàng ra, bá đạo mà ôm hôn.
"Không phải Diệp công tử ở bên trong đã xảy ra chuyện gì rồi chứ?" Thị nữ bên cạnh Cầm Nhi lo lắng nói.
"Diệp công tử, ngài không sao chứ?" Cầm Nhi đơn giản có chút khẩn trương lớn tiếng hỏi.
"Chúng ta có nên xông vào xem một chút không?" Thị nữ ở bên cạnh Cầm Nhi đề nghị.
Nghe tiếng nói chuyện nhỏ ngoài cửa, Thanh Linh cực kì lúng túng. Bắt được một cơ hội, lập tức liền dùng sức cắn lên môi hắn một cái, thừa dịp hắn bị đau, nàng vội đẩy ra ít khoảng cách.
"Các ngươi lui ra" Nàng vừa tự do liền lập tức mở miệng, chỉ là giọng nói nàng vừa phát ra khiến ngay cả nàng cũng cảm thấy hoảng sợ mà giật mình.
Không những thốt ra giọng nữ tử, mà âm điệu trong đó còn khàn khàn, ẩn chứa vô vàng kiều mị, vừa nghe đã biết đó là âm thanh nữ tử sau khi động tình.
Hai người ngoài cửa vừa nghe giọng điệu mất tự nhiên kia của nữ tử, lập tức đoán ra ở bên trong đả xảy ra gì, ngay lập tức khuôn mặt đỏ bừng: "Diệp công tử, tối nay nô tỳ sẽ quay lại." Cầm Nhi tự nhận đã các nàng đã quấy rầy chuyện tốt của người khác, vội vàng kéo thị nữ kế bên rời đi.
Bị quấy rầy chuyện tốt, khuôn mặt Tần Liễm rất khó chịu, vừa rồi đuổi Bạch Nhiên và Minh Lục đi, quả nhiên là một sai lầm vô cùng lớn!
Hắn còn muốn tiếp tục, nhưng đáng tiếc Thanh Linh sớm đã lui sang một bên sửa sang lại y phục cảnh giác nhìn hắn.
"Phu nhân, nàng đứng xa vậy làm gì?" Hắn đen mặt, nhìn hắn cảnh giác như vậy, hắn có đáng sợ thế sao?
"Thành chủ an bài cho ta và chàng cùng một viện quả thật chính là một quyết định sai lầm" Nàng nhe răng nói.
Hắn cười hì hì nói ngược lại: "An bài này của thành chủ là vô cùng tốt."
"Đừng nói nhảm nhiều nữa, chàng còn chưa nói cho ta tại sao Thiên Nhất Tuyệt lại bắn tên trộm sau lưng nữa đó." Để Độc Thái tử quỳ xuống trước mặt Thanh Linh, không khác gì là đang kéo thêm thù hận cho nàng nha.
"Thiên Nhất Tuyệt có võ công phi phàm, Độc thái tử quỳ xuống, là do khi lụa trắng của ta bay ra ngoài thì đúng lúc hắn cũng đã ném hai chiếc lá lên trên đùi của Độc Thái tử. Nhưng vì tốc độ của chiếc lá kia quá nhanh, nên nàng mới không phát hiện ra." Hơn nữa sau khi Tây Thành Bá quỳ xuống, đã hoàn toàn đè hai chiếc lá kia xuống dưới đùi. Lúc đó hắn không vạch trần Thiên Nhất Tuyệt, là vì cảm thấy không cần thiết, hơn nữa hai chiếc lá kia cũng không thể nói được cái gì.
Thanh Linh khiếp sợ hút một miệng khí lạnh, võ công Thiên Nhất Tuyệt đúng là đã đạt tới cảnh giới xuất thần nhập hóa như vậy, ngay cả hắn đi lại gần lúc nào, nàng cũng không hề phát hiện ra.
"Còn về phần tại sao Thiên Nhất Tuyệt lại làm như vậy..." Hắn ngừng nói, lấp lửng một nửa.
"Nói mau." Nàng thúc giục.
"Phu nhân...." Hắn lại đưa ngón tay đặt lên môi lần nữa.
Người này lại tới, nhớ tới chuyện vừa mới xảy ra, sắc mặt nàng lập tức thay đổi, nhanh chóng lui về phía sau mấy trượng.
Người này một khi trở nên vô sỉ thì luôn khiến người ta giận sôi: "Cái này ta không hỏi nữa, ta thấy ta vẫn là nên tự mình suy nghĩ thì hơn."
"Họ Diệp, còn có tên tiểu bạch kiểm kia nữa, hai người mau lăn ra đây!" Một âm thanh giận dữ đột nhiên truyền đến từ bên ngoài, nghe tiếng, còn chưa thấy mặt cũng đã biết chủ nhân của giọng nói kia đang tức giận đến nhường nào.
"Mấy vị huynh đệ này, xin đừng gây chuyện ở đây" Bốn thị vệ canh giữ ở cửa, một trong bốn người lên tiếng.
Ngoài viện, có ba đại hán vóc người cường tráng kéo đến, đi cùng bọn họ là một nam tử trung niên khoác y phục màu xám tro.
"Cút ngay, nếu không lão tử sẽ diệt luôn cả các ngươi!" Đại hán Lý Sảng thô giọng nói.
"Huynh đệ, ở đây là Tiêu Dao Thành, xin đừng làm càn..." Thị vệ kia còn chưa nói dứt lời thì đã bị người giết chết.
"Còn ai dám ngăn nữa, lão tử diệt người đó."
Lý Sảng nói ra lời hung ác, mấy thị vệ còn lại thấy vậy cũng không dám cản nữa.
"Họ Diệp, tiểu bạch kiểm..."
"Lý Sảng, lần này chúng ta tới chỉ tìm Diệp Đàm tính sổ thôi." Nam tử trung niên áo xám tro nói, thông qua hỏi thăm hắn mới biết được hôm nay người khiến cho Thái tử của bọn họ chịu nhục chính là Tần Liễm và Diệp Đàm.
Tần tướng Nam Hạ hắn có nghe thấy, tuổi còn trẻ đã trở thành một quyền tướng của quốc gia lớn, người này không thể khinh thường được, có thể không chọc thì tuyệt đối đừng chọc tới.
Còn ngược lại, cái tên Diệp Đàm kia, trước đây là một ma bệnh, cũng sẽ không được coi trọng mấy, thật không biết Nguyên Ung Đế của Nam Hạ có hồ đồ hay không, mà lại phái tên Diệp Đàm này đến đây.
"Họ Diệp, mau lăn ra đây!" Lý Sảng hô to, hai cái đại hán khác đi theo cũng hô to cho đòi Thanh Linh lăn ra đây.
"Họ Diệp, mau cút..." Lý Sảng mở miệng lần nữa, nói còn chưa hết, miệng đã bị hột đào đột nhiên bay tới chận lại. Trong nháy mắt, cổ họng không ngừng bị nghẹn, giống như là bị hột đào lớn kia cắt vỡ một chút, nhất thời khiến hắn đau đớn khó chịu.
"Răng rắc răng rắc!" Thanh Linh vừa cắn một quả đào lớn trong tay, vừa thảnh thơi thong thả bước ra: "Ngươi bảo ai cút?"
"Lữ tiên sinh, chính tiểu tử này đã để Thái tử điện hạ của chúng ta phải quỳ xuống." Một đại hán cường tráng khác nói.
Lữ tiên sinh là thái phó của Tây Yến Thái tử, lần này theo Tây Thành Bá đến Tiêu Dao Thành. Sau khi hắn biết Độc Thái tử bị buộc phải nhục nhã quỳ xuống trước Diệp Đàm, ngoài giận dữ ra, hắn còn muốn xem một chút người Diệp Đàm to gan lớn mật kia đến cùng là ai.
"Đừng dài dòng, chúng ta mau lên đi!" Lý Sảng nuốt hột đào xuống, chịu đựng đau rát ở cổ họng.
Ba người lần lượt vung quả đấm đánh tới Thanh Linh, trước khi ba quả đấm đó nện xuống, Thanh Linh ra tay, nhanh như chớp, nháy mắt đã vừa ra tay bẻ gãy cổ tay của ba người, vừa đạp bay từng người một.
Ba người kia té trên đất đau đến nhe răng trợn mắt, nếu không phải ngại thể diện, bọn họ chắc chắn đã không ngần ngại mà kêu cha gọi mẹ rồi.
Lữ tiên sinh kinh hãi, ba người kia ít nhiều gì cũng là võ sĩ hạng nhất của Tây Yến, nhưng lại không chịu được hơn một chiêu của ma bệnh Diệp Đàm kia. Lập tức, hắn cảm thấy mặt mũi ngày càng không có ánh sáng, để lấy lại thể diện, hắn quyết định tự mình ra tay. Lữ tiên sinh thầm vận nội lực ngưng tụ lại trong tay, sau đó nhanh chóng chưởng về phía Thanh Linh.
Lữ tiên sinh không hề giống như ba chỉ biết cậy mạnh kia, trên tay hắn chính là nội công thật, chưởng phong còn rất mạnh mẽ hùng hồn, vừa nhìn đã biết ngay nội công người này không hề nông cạn.
Thanh Linh đối phó với hắn mặc dù có chút không thoải mái, nhưng vẫn chiếm thế thượng phong, một khi có cơ hội nàng liền tấn công phía dưới của hắn.
"Đồ vô sỉ!" Sau mấy chiêu, Thanh Linh mỗi một chiêu đều nhắm ngay đũng quần bị đá mạnh một cái, hắn tức giận mắng to.
Không biết Tần Liễm đã đi ra khi nào, chỉ biết hắn đã sớm dựa người lên ngưỡng cửa, nhìn Thanh Linh không ngừng công kích vào bên dưới của đối thủ, hắn không khỏi nhíu mi lại.
"Đồ thổ bỉ, hèn hạ!" Lữ tiên sinh che đủng quần, tức giận mắng to.
"Lữ tiên sinh!" Lúc này nam tử che ngực từ dưới đất bò, nhìn thấy Lữ tiên sinh cuối cùng cũng bị một cước đạp bay, hắn tức giận nhìn chằm chằm Thanh Linh, sau đó xông lên.
Không hề nghi ngờ, lần này, hắn cũng bị đạp bay y hệt như vậy.