Mục lục
Thừa Tướng Yêu Nghiệt Sủng Thê
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thanh Linh và Hách Liên Dực chân trước vừa bước vào tửu lâu, chọn một chỗ gần cửa sổ ngồi xuống gọi thức ăn, Tần Liễm đã theo đuôi tới.

Hách Liên Dực thấy Tần Liễm xuất hiện, vẻ mặt không vui, thầm oán người này là âm hồn không tiêu tan.

"Hai vị chắc sẽ không cảm thấy phiền nếu ta ngồi cùng có đúng không??" Tần Liễm vừa vào cửa đã trực tiếp đi thẳng đến bàn Hách Liên Dực và Thanh Linh.

Hai người nhìn Tần Liễm, đồng thời cùng lên tiếng.

Thanh Linh: " Không phiền!"

Hách Liên Dực: "Phiền!"

"Thanh Linh không cảm thấy phiền là tốt rồi." Tần Liễm mặc kệ ánh mắt như bắn ra lưỡi dao của Hách Liên Dực, ưu nhã kéo ghế ngồi xuống bên cạnh Thanh Linh.

Không thể không nhắc đến, miệng Tần Liễm này 'đáng khen' vô cùng, trên bàn vốn chỉ có vài món chiêu bài của tửu lâu, hắn vừa ngồi xuống liền gọi thêm hơn mười món, bày đầy một bàn. Đáng đánh đòn hơn là Tần Liễm hắn chỉ nếm thử mỗi dĩa một miếng, đã để đũa xuống.

Hách Liên Dực cuối cùng cũng không thể nhịn được nữa, để đũa xuống 'Rầm' một cái: "Tần Liễm, ngươi đến phá rối phải không??"

Các món ăn trên bàn này, mỗi một món đều là thứ mắc tiền nhất! Bữa cơm này vốn là hắn mời Thanh Linh ăn, Tần Liễm lại hết lần này đến lần khác cố ý phá chuyện tốt của hắn, nhiều món ăn như thế này, hắn sao có thể bỏ hết mặt mũi đòi Tần Liễm trả bạc??

Tiền của hắn a! Thật đau lòng!

Thanh Linh như người không liên quan, yên tĩnh ăn phần cơm của mình, dù sao bữa cơm này nàng cũng không cần phải trả tiền nha, nghe nói trong Thính Vũ lâu có không ít món ăn ngon, nàng lòng dạ hiểm độc còn ước gì hai người này gọi hết tất cả các món ăn ra đây.

"Vương gia, món này không tệ!" Thanh Linh gắp món ăn vào chén Hách Liên Dực, thầm suy nghĩ, chính mình nên trấn an vị 'người hái ra bạc' này một chút, dù gì tiền cơm đều do hắn trả.

Hách Liên Dực thấy Thanh Linh chỉ gắp thức ăn cho hắn, không có gấp cho Tần Liễm, sắc mặt đen kịt cuối cùng cũng chuyển biến tốt một chút.

Ăn xong, sắc trời cũng đã tối, Hách Liên Dực và Tần Liễm đều có ý muốn đưa Thanh Linh về, nàng mở miệng từ chối, nhưng Hách Liên Dực cứ khăng khăng đòi nhất định phải đưa nàng về, nàng rốt cuộc cũng đồng ý đi cùng hắn.

Mới ra khỏi Thính Lâu không xa, lão quản gia Vinh vương phủ đã bối rối xuất hiện trước mặt Hách Liên Dực.

Thanh Linh vừa thấy người đến, đã nhận ra mặt của hắn có chút không thích hợp. Hắn không phải là lão quản gia, hắn dịch dung. Nàng vốn rất khá ở lĩnh vực dịch dung, cho nên người trước mặt này không thể qua mắt nàng, bất quá, Thanh Linh nàng cũng không có ý định vạch trần hắn.

"Vương gia, không xong rồi!" Lão quản gia vội vàng nói.

"Có chuyện gì?" Hách Liên Dực nhíu mày, sao những lúc hắn và Diệp Thanh Linh ở cùng một chỗ, đều có người đến quấy rầy thế này??

"Thư phòng cháy"

"Cái gì?? Thư phòng cháy, chuyện gì đã xảy ra??" Hách Liên Dực vừa nghe liền nóng nảy, trong thư phòng có rất nhiều thư tín quan trọng, nếu bị thiêu hủy, sẽ tổn thất rất lớn!

"Lão nô cũng không biết"

Lòng Hách Liên Dực nóng như lửa đốt, lập tức liền muốn bỏ qua nàng, nói vài câu khách khí liền vội vàng rời đi.

Tần Liễm đứng dưới bóng cây bên đường, một bóng đen như quỷ mị lặng lẽ xuất hiện bên cạnh hắn.

"Công tử, theo lệnh của ngài, thuộc hạ đã phái người đem Vinh vương lừa trở về Vương phủ" Thư phòng Hách Liên Dực căn bản không có bị cháy.

Bóng đen nói xong một câu, thấy Tần Liễm phất tay liền lập tức ẩn thân vào trong bóng tối.

Khóe miệng Tần Liễm nhếch lên, mắt phượng hẹp dài mênh mông. Hắn tiêu sái rẽ lưng đi đường tắt, rốt cuộc tại một góc đường nào đó 'ngẫu nhiên' gặp được Thanh Linh.

Bầu trời đêm bao la, sao trên trời sáng tỏ, không cố kỵ trải dài ánh sáng khắp trên mặt đất, vạn dặm núi sông như bị đắp lên một lớp mạng che mặt tựa như ảo mộng.

Bạch y nam tử đứng ở phía trước cười nhẹ, y phục bị ánh trăng chiếu vào phản lên một tầng ánh sáng màu bạc, thật giống như tiên nhân đi ra từ cổ ngọc. Còn có một mảnh mưa hoa như bị hãm sâu vào ánh mắt ấy, hóa thành lấp lánh mê ly, lộ ra mê hoặc trí mạng.

"Ngươi đang đợi ta??" PhủTướngquân và phủThừatướngkhông cùng đường, Tần Liễm xuất hiện ở đây, Thanh Linh suy đoán hắn hơn phân nửa là đang đợi nàng.

"Ừ, đến đưa ngươi về!" Hắn nói đến đưa nàng trở về, vậy hắn biết rõ Hách Liên Dực đã đi, thêm vị lão quản gia ở Vinh vương phủ bị người cố ý dịch dung, nàng không thể không hoài nghi Hách Liên Dực rời đi là do hắn động tay chân.

Tần Liễm ý cười càng sâu, không trả lời, thật ra chính là đã cam chịu.

Thanh Linh thầm oán, thật đúng là một người có lòng dạ hiểm độc.

"Hách Liên Dực không phải là phu quân ngươi" Hai người yên tĩnh song song đi, đến trước cửa phủTướngquân, Tần Liễm đột nhiên mở miệng nói.

Thanh Linh không trả lời hắn, vội vã cùng hắn chào từ biệt liền vào phủ. Trong lòng nàng thầm nói, Hách Liên Dực không phải phu quân ta, ngươi cũng không phải loại người tốt gì. Nàng mới không tin Tần Liễm có lòng tốt nhắc nhở nàng, hơn phân nửa là do hắn không muốn thấy Hách Liên Dực và phủTướngquân gần nhau hơn, thành trở ngại lớn trước mặt Tĩnh vương, cho nên mới đặc biệt nói cho nàng biết Hách Liên Dực không phải phu quân nàng.

"Tiểu thư, Vương gia hôm nay thật hào phóng, vừa ra tay chính là tám vạn hai" Hương Thảo nhìn những cây trâm hoa lệ kia thở dài nói.

"Hào phóng sao?? Đây là do hắn thiếu ta!" Thanh Linh lạnh lùng nói, Hách Liên Dực nợ nàng không chỉ có tám vạn hai, hiện tại nàng bất quá chỉ mới thu một chút lợi ích mà thôi.

Hương Thảo nghe nàng nói như lọt vào sương mù: "Có ý gì?"

Thanh Linh không trả lời Hương Thảo, ngẩng đầu nhìn trăng rằm, hai gò má như bạch ngọc lăn xuống hai hàng nước mắt như châu ngọc.

Ban ngày, Diệp Thanh Ngọc biết nàng cùng Hách Liên Dực ở Thiên Thúy Trai, nàng cứ cho tưởng khi về phủ sẽ bị Diệp Thanh Ngọc nháo một trận, nhưng ngoài dự đoán, nàng ta lại không có hành động gì. Không khí yên tĩnh, lòng nhất thời cảm thấy tự tại được một chút.

- -- ----

Một năm trước, Ô quốc tấn công Nam Hạ quốc. Hoàng thượng phái Uy ViễnTướngquân, đồng thời cũng là phụ thân của nàng -- Diệp Thiên Minh đem binh ra chiến trường dẹp giặc, cuối cùng Nam Hạ quốc đại thắng. Diệp Thiên Minh bây giờ cũng đang trên đường khải hoàng trở về.

Ngày kế, Ô quốc đưa thư đầu hàng gửi đến Hạ Thành, Thánh thượng biết được, mặt rồng cực kì vui mừng, luận công ban thưởng Diệp Thiên Minh.

Phụ thân Diệp Thiên Minh của nàng từ quan nhị phẩm thăng chức thành Hộ quốcTướngquân nhất phẩm. Đại ca Diệp Tự được phong làm Binh bộ thị lang. Còn phần thưởng Tam đệ thu được là một thanh bảo kiếm.

Dính được chút hào quang của Diêp Thiên Minh, gia nhân trong phủ cũng được ban thưởng. Lâm thị được phong thành Cáo mệnh Phu nhân, Nhị ca được ban thưởng một đống dược liệu trân quý. Tin tức Đại tỷ bị hủy dung không biết sao có thể truyền được vào tai Hoàng thượng, vì vậy Hoàng thượng ban cho nàng ta không ít dược liệu dưỡng nhan.

Khi Diệp Thanh Ngọc nhận được số dược liệu ban thưởng, tức giận đến mức thiếu chút nữa đã ngất tại chỗ. Bây giờ đến ngay cả Hoàng thượng cũng biết nàng bị hủy dung, vậy chẳng phải toàn bộ dân chúng Hạ Thành đều biết hết rồi sao??

Đến phiên ban thưởng cho Thanh Linh mới đúng là hố cực kì. Hoàng thượng nghe nói Nhị tiểu thư của phủ Hộ quốcTướngquân rất ái mộ Tần Liễm, đến nỗi từng chạy đến trước cửa phủ đòi Tầntướngthú nàng, nhưng đáng tiếc lại bị Tầntướngtừ chối. Hoàng thượng biết vậy liền phất tay thõa mãn nguyện vọng của Thanh Linh, ban một đạo thánh chỉ tứ hôn cho nàng và hắn.

Cái lý do ban hôn không đáng tin này, Thanh Linh sao có thể ngờ được?? Công công truyền chỉ kia còn vỗ vỗ vai luôn miệng chúc mừng nàng.

Mọi người trong phủTướngquân đều kinh ngạc, sao Hoàng thượng đột nhiên lại muốn gả Thanh Linh cho Tầntướng??

Thanh Linh nhìn thánh chỉ tứ hôn trong tay mà có chút hoang mang, thật lâu sau vẫn chưa hồi phục lại tinh thần.

Hương Thảo đứng một bên thầm nghĩ, hôm qua Vinh vương đem tám vạn hai đến nịnh nọt Tiểu thư xem như đổ sông đổ biển rồi a.......

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK