Mục lục
Thừa Tướng Yêu Nghiệt Sủng Thê
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Mẹ tớ là Thái Hậu.

Sau đó Lâm thị nói với Trương ma ma: “Ngươi đi xem mấy bà tử đang làm gì đi.” 

“Vâng.” Trương ma ma hiểu ý nhanh chóng lui ra ngoài.

“Mẫu thân có lời gì muốn với Thanh Linh.” Thanh Linh hỏi.

Lâm thị mồm năm miệng mười nói về quan hệ phu thê, Thanh Linh khó có được ngày kiên nhẫn ngồi nghe hết nửa ngày.

Cửa phòng đột nhiên mở ra, bộ dáng tươi cười của Lâm thị trong nháy mắt biến mất.

Trương ma ma dẫn theo ba bà tử to khỏe đi vào, lúc bước vào còn không quên khóa cửa.

“Phu nhân, lão gia vừa ra khỏi phủ.” Trương ma ma nói.

Lâm thị nghe vậy lộ ra nụ cười quỷ dị. Bà ta mặt trở nên lạnh lùng, bản lĩnh trở mặt còn nhanh hơn cả lật sách. “Bắt Sao Chổi này lại cho ta!” Bà ta quát đám bà tử, chỉ thẳng tay vào Thanh Linh.

Thanh Linh đối với công phu lật mặt của Lâm thị cũng không có biểu hiện gì, nghe Lâm thị gọi bản thân là Sao Chổi, nàng rất không vui, nhẹ nhàng nói: “Mẫu thân đây là muốn làm gì?” Đáy mắt nàng kết băng sương.

Ba bà tử đè Thanh Linh lại, dùng dây thừng trói nàng lại.

Thanh Linh cũng không phản kháng, chỉ yên tĩnh nhìn xem Lâm thị muốn làm cái gì.

Lâm thị muốn đứng lên, cái tay vừa bị Thanh Linh châm ngân châm đột nhiên trở nên đau đớn.

“Sao Chổi, ngươi làm gì với tay của bổn phu nhân?” Bà ta không thể chống người đứng dậy, giận giữ quát.

Thanh Linh không nói, nàng không phải Sao Chổi, việc gì phải trả lời bà ta.

Trương ma ma hầu hạ Lâm thị mặc quần áo, Lâm thị bước chân vững vàng lại gần Thanh Linh, mạnh khỏe có thể vật chết trâu, đâu còn bộ dạng nửa sống nửa chết như vừa rồi.

“Sao Chổi, tất cả là tại ngươi, ngươi khiến Ngọc nhi chết thảm, ngươi hại Minh nhi phải rời khỏi Hạ Thành. Ngươi là yêu tinh hạ người, như thế nào còn có mặt mũi sống trên đời này hả?!” Lâm thị nghiến răng mắng: “Hôm nay bổn phu nhân sẽ tự mình ra tay, diệt trừ tai họa ngàn năm là ngươi, báo thù cho Ngọc nhi cùng Minh nhi!”

Mặt mũi bà ta thoạt nhìn rất dữ tợn, đứng trước mặt Thanh Linh. Mở hộp đựng Phệ Nhân Cốt, dùng đũa gắp cổ trùng màu trắng ra khỏi hộp. (MTLTH.dđlqđ)

“Thì ra là Phệ Nhân Cốt.” Thanh Linh nhìn thấy cổ trùng này liền nhận biết được ngay.

Lâm thị thoáng chốc sững sờ: “Ngươi biết Phệ Nhân Cốt sao?”

“Phệ Nhân Cốt, vừa tiến vào cơ thể người liền chậm rãi gặm cắn lục phủ ngũ tạng, còn có thể tiết ra độc khiến da thịt vật chủ thối rữa. Người bị gieo xuống cổ độc này phải chịu thống khổ không gì tả được, đại phu lại không thể biết nguyên nhân. Không biết ta nói thế có đúng không?” Thanh Linh bình bình nói ra, đại phu không thể bắt mạch nên Lâm thị mới to gan hạ độc thủ ở phòng ngủ của bà ta, cho dù Thanh Linh xảy ra chuyện, không có chứng cớ, cũng không thể làm gì được Lâm thị. Chủ ý của Lâm thị chính là thế này đi?

“Mẫu thân ác độc thật đấy.” Thanh Linh nhàn nhạt nói, hai tròng mắt sâu kín nhìn Lâm thị.

Lâm thị ngoan độc cười to: “Coi như ngươi có chút kiến thức, hôm nay ta sẽ cho người biết mùi lợi hại của cổ trùng này.”

Bà ta đột nhiên ngừng cười, sợi dây thừng trói chặt Thanh Linh đột nhiên rạn nứt, trong chớp mắt đã bị cắt thành từng khúc.

Lâm thị mở to mắt, chưa kịp phản ứng, chiếc đũa đang gắp Phệ Nhân Cốt thoáng chốc đã bị Thanh Linh đoạt lấy. Cằm đột nhiên bị dùng lực bóp mạnh, lực đạo lớn đến nỗi khiến bà ta bị trật khớp. Lâm thị thống khổ thét chói tai, bị buộc phải mở miệng, sau đó có thứ gì đó bị nhét vào miệng.

“Mau bắt lấy nàng ta!” Lâm thị chứng kiến Thanh Linh làm đứt dây thừng, còn bức bà ta nuốt Phệ Nhân Cốt, những động tác này Thanh Linh làm rất nhanh làm cho người khác líu lưỡi, đợi đến lúc bà ta kịp phản ứng, Thanh Linh đã phản kích xong.

Lâm thị cúi đầu, ra sức móc họng muốn nôn cổ trùng ra.

Thanh Linh cười lạnh, cổ trùng vào thân thể vật chủ ngay lập tức sẽ chui vào trong da thịt, cho dù có làm gì đi nữa cũng không thể phun ra.

Trương ma ma cũng ba bà tử cũng ngay ngẩn cả người, mấy người này cũng không kịp ngăn cản Thanh Linh.

Cho đến khi nghe thấy thanh âm như muốn phát điên của Lâm thị, đám người này mới nhanh chóng lấy lại tinh thần.

Ba bà tử kia có chút công phu quyền cước, đối phó với người bình thường còn có đất dụng võ, chỉ không may lại gặp phải Thanh Linh, chưa ra chiêu đã bị đánh đến mức không còn sức đánh trả, người nào cũng nằm rạp ra đất không nhúc nhích.

Lâm thị không thể nôn ra cổ trùng, trong lòng càng sốt ruột, lại chứng kiến Trương ma ma cũng ba bà tử bị đánh đến ngất, Bà ta kéo cổ họng gào lên: “Cứu….”

Lâm thị vừa mới mở miệng đã bị Thanh Linh cầm lấy quả quýt nhét vào mồm. Tận mắt nhìn Thanh Linh tựa như quỷ hồn lại gần mình trong nháy mắt, bà ta sợ đến mức không ngừng lùi ra phía sau, không cẩn thận ngã ngồi ra đất.

Miệng Lâm nhả quả quýt trên miệng mình ra, kinh hoàng ú ớ: “Sao…Sao Chổi… không….không…Thanh Linh, con muốn làm gì mẫu thân?”

Thanh Linh mìm cười dịu dàng, dùng ngân châm đâm vào cổ tay Lâm thị: “Mẫu thân bị bệnh nên ngoan ngoãn nằm trên giường, chạy xuống đây hò hét cái gì?”

“Ngươi…đồ Sao Chổi….” Giọng Lâm thị đột nhiên trở nên khàn khàn khó nghe, sau đó dần dần cứng lưỡi nói không ra từ: “Ngươi…ô…ô..” Bà ta kinh ngạc khi bản thân đột nhiên bị cấm khẩu, tay chân cũng bắt đầu cứng còng.

“Mẫu thân, có phải tay chân người trở nên cứng ngắc rồi không? Aiz, lớn tuổi rồi, hẳn là mẫu thân bị trúng gió đi. Mẫu thân hôm nay thân thể khó chịu, có phải là trúng gió rồi không? Chậc chậc, điềm báo đó.” Thanh Linh tự nhủ, Lâm thị lại có cảm giác như bản thân đang ở cực bắc tuyết nguyên, lạnh đến nỗi khó có thể hô hấp. (MTLTH.dđlqđ)

“Nữ nhi nghe nói sau khi bị trúng gió, tay chân sẽ cứng lại, dần dần tê liệt nằm trên giường. Mẫu thân, từ nay về sau, người cũng chỉ có thể sinh hoạt trên giường thôi. Chậc chậc, đến cả ăn uống ngủ nghỉ cũng không thể gánh vác. Thật đáng thương.” Thanh Linh thở dài, lời này rơi vào tai Lâm thị không khác gì châm chọc.

Trúng gió? Lâm thị tin rằng bản thân bị thế này nguyên nhân tuyệt đối không phải là trúng gió, nhất định ngân châm của Thanh Linh vừa rồi có vấn đề.

Lâm thị hoài nghi không sai, ngân châm của Thanh Linh quả thật có vấn đề. Trên ngân châm, Thanh Linh có bôi lên một loại độc dược có bệnh trạng tương đối với việc bị trúng gió, nếu có mời đại phu đến bắt mạch, cũng chỉ có thể kết luận Lâm thị bị trúng gió.

Ngân châm độc vừa rồi chính là thứ mà Thanh Linh chuẩn bị cho Lâm thị, không nghĩ tới phải sử dụng nhanh như vậy.

Thanh Linh xách Lâm thị lên giường, đổ chén trà nguội vào miệng Lâm thị: “Mẫu thân, chắc người cũng biết Phệ Nhân Cốt gặp trà thì sẽ nào đúng không?”

Lâm thị bị buộc mở miệng, nước miếng theo nước trà chảy ra bên ngoài, bà ta mơ hồ ú ớ: “Ngươi….”Bà ta muốn giơ tay chỉ Thanh Linh nhưng cả hai cánh tay đều cứng ngắc.

Thanh Linh tựa như không hề thấy ánh mắt oán độc của Lâm thị, vẫn nói đều đều: “Trà khiến cho Phệ Nhân Cốt nhanh chóng phát tác.” Phệ Nhân Cốt sau khi chui vào cơ thể vật chủ sẽ ngủ say, một chu kì thời gian sẽ tỉnh một lần, nhưng nước trà sẽ kích thích cổ trùng thức tỉnh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK