Tĩnh Vương nhìn Nguyên Ung Đế: “Phụ hoàng, nhất định có người giở trò hại nhi thần. Kính xin Phụ hoàng cho người đi điều trả kỹ chuyện này, trả cho nhi thần một thân trong sạch.”
“Thượng Quan Hoa.” Nguyên Ung Đế từ khi xảy ra chuyện vẫn chưa nói một lời nào đột ngột gọi Phủ doãn Thuận Thiên phủ.
“Có thần.” Thượng Quan Hoa từ trong quần thần đi ra.
“Ngươi mau đi điều tra chuyện cổ cầm giấu am khí, mau cho trẫm kết quả.” Nguyên Ung Đế trầm giọng nói.
Một bóng dáng đột ngột phi thân lên, bầu không khí trong điện nháy mắt trở nên ngưng trọng.
Đột nhiên sinh biến, đám quần thần tâm thần đều treo lận tận cổ họng.
Dung trắc phi vẫn yên lặng ngồi một bên đột nhiên đứng lên, một thân nồng đậm sát khí, tay cầm chủy thủy mãnh liệt đâm tới Nguyên Ung Đế. Nàng xuyên qua đám thị vệ đang bao lấy Nguyên Ung Đế bên trong, trực tiếp dùng hết sức đâm Nguyên Ung Đế.
Tốc độ của nàng nhanh đến mức khiến cho Hách Liên Dực líu lưỡi, nhìn qua cũng biết võ công của nàng không hề thấp. Hắn lại không biết người bên gối mình khi nào đã khôi phục võ công.
Thấy người hành thích Hoàng Thượng là Vinh Vương trắc phi Dung thị, quân thần đều ồ lên.
“Cẩu Hoàng đế, mau chết đi!” Dung trắc phi ngoan lệ nói.
Tĩnh Vương lập tức đứng lên nhưng vẫn chậm một chút, chủy thủ đã đụng đến cổ Nguyên Ung Đế.
Mặc dù trên người Nguyên Ung Đế mặc kim ti nhuyễn giáp nhưng trên cổ lại không có vật gì có thể che chắn. Một khi chủy thủ của Dung trắc phi cắt qua há còn có mệnh để sống?
Dưới tình thế cấp bách, Tĩnh Vương tay không bắt lấy chủy thủ của Dung trắc phi, ngăn cản đường cắt ngang qua cổ Nguyên Ung Đế, bàn tay nắm chặt chủy thủ nhanh chóng nhiễm đỏ bởi một màu máu.
Nguyên Ung Đế thừa lúc này trốn sang một bên, rất nhanh lại có một lớp thị vệ bao lấy ông ở bên trong, cũng nhanh chóng truyền Ngự y xem xét vết thương trên cổ.
Dung trắc phi muốn rút chủy thủ từ trong tay Tĩnh Vương ra nhưng Tĩnh Vương không để ý bàn tay bị cắt đến tận xương đang chảy rất nhiều máu, dùng sức gập lại, chủy thủ bị gãy đến tận chuôi. Dung trắc phi vứt chủy thủ đồng thời chưởng phong nhanh chóng quét về phía Tĩnh Vương, Tĩnh Vương lại cùng nàng so chiêu. (MTLTH.dđlqđ)
Tất cả mọi người đều không ngờ nhìn Dung trắc phi mềm mại mảnh mai thế mà thân thủ lại khó có ai có thể bì kịp. Nàng đánh một trận kịch liệt với Tĩnh Vương, nhanh đến nỗi chỉ còn để lại tàn ảnh.
Thị vệ đứng một bên đều định tiến lên hỗ trợ Tĩnh Vương nhưng lại sợ ngộ thương hắn liền giơ đao đứng im không dám vọng động.
Hách Liên Dực nhìn bóng dáng mĩ miều đang đánh nhau với Tĩnh Vương kia, trên trán đổ mồ hôi lạnh. Dung trắc phi là nữ nhân của hắn, nàng ám sát Phụ hoàng, mặc kệ đó có phải là ý hắn hay không, hắn đều khó có thể thoát tội.
Giờ phút này hắn không thể đứng ngoài quan sát, nếu không tội danh ám sát Hoàng Thượng chụp lên đầu hắn thì khó chối cãi.
Hắn tay chống bàn định đứng lên, vết thương trên người hắn vẫn chưa lành, hắn cử động làm miệng vết thương vừa kết vảy bị tác dộng. Đau nhức kịch liệt lập tức tràn ra toàn thân, sau lưng mồ hôi thấm ướt cả áo bào.
Trong lòng hắn không nhịn dược chửi tiện nhân Dung Thi Thi, yêu tinh hại người. Toàn chọc phiền toái cho hắn, hắn sớm nên giết nàng mới phải. Đoạt lấy một thanh kiếm từ trong tay thị vệ, cắn răng nhịn đau xông tới ý đồ chế trụ Dung Thi Thi, đáng tiếc lại có người nhanh chân hơn hắn.
Tần Liễm gia nhập cuộc chiến của Dung trắc phi và Tĩnh Vương, trước khi Hách Liên Dực xông qua đã bắt lại Dung Thi Thi.
Hách Liên Dực sắc mặt lập tức xám trắng, ánh mắt ngoan độc trừng Tần Liễm. Tần Liễm, đến cả cơ hội để hắn lập công chuộc tội cũng đoạt của hắn.
Nhưng hắn vẫn nắm chặt cây đao trong tay, giả vờ làm trò: “Tiện nhân, dám hành thích Phụ hoàng. Chịu chết đi!”
“Vinh Vương đây là muốn giết người diệt khẩu sao?” Cây tiêu bằng ngọc màu trắng tinh xảo chặn lấy đường kiếm của Hách Liên Dực.
Trong lòng Hách Liên Dực bất chợt trở nên căng thẳng, thầm nói không xong, dưới tình thế cấp bách lại đi sai một nước cờ. Hắn hiện tại cảm nhận rất rõ có nhiều ánh mắt nghi ngờ đang nhìn hắn.
Hắn không nên vội va giết Dung Thi Thi, ngược lại lại thành nhược điểm để người khác gièm pha, hắn dừng đao, lạnh lùng hỏi: “Ngươi có ỳ gì?”
“Có ý gì, trong lòng Hoàng huynh phải rõ ràng hơn chứ.” Tĩnh Vương không mặn không nhạt trả lời Hách Liên Dực.
“Hừ, bản vương biết rõ các ngươi đang hoài nghi tiện nhân này ám sát Phụ hoàng là chủ ý của bản vương. Bản vương có thể thề với trời bản vương tuyệt không có ý nghĩ muốn ám hại Phụ hoàng.” Hách Liên Dực quỳ xuống trước mặt Nguyên Ung Đế: “Phụ hoàng, xin tin tưởng nhi thần, nhi thần không có ý muốn hại người.
Đều do nhi thần nhất thời hồ đồ, không kịp nhìn thấy tiện nhân này tâm hoài bất quỹ* mới khiến Phụ hoàng gặp phải kinh sợ.”
*Tâm hoài bất quỹ: trong lòng có ý đồ xấu.
“Nếu như Thành nhi ra tay chậm một chút, cái trẫm nhận không chỉ là kinh sợ.” Nguyên Ung Đế lạnh giọng nói.
“Tất cả đều do nhi thần hồ đồ, nhi thần cam nguyện chịu phạt.” Hách Liên Dực cúi đầu nói.
“Hoàng Thượng, nếu Tĩnh Vương có ý đồ muốn hại ngài thì hắn cũng không cần phải cản lại một kiếm của Dung trắc phi.” Một lão quan viên có bộ râu dài xuống tận ngực lên tiếng.
“Đúng vậy, chuyện cổ cầm phóng ám khí chắc chắn có người hại Tĩnh Vương.” Lại thêm một quan viên phụ họa nói.
“Phụ hoàng, nhi thần không hề hại người.” Tĩnh vương quỳ xuống trước Nguyên Ung Đế.
Nguyên Ung Đế nhanh chóng nâng hắn dậy: “Thanh nhi mau đứng lên, Phụ hoàng tin con.” Sau khi đỡ Tĩnh Vương dậy, Nguyên Ung Đế lập tức truyền Thái y băng bó lại bàn tay bị thương của Tĩnh Vương, cũng vẫy lui đám thị vệ đang bao vây Vân Quý phi.
Hách Liên Dực âm thầm oán hận, thật vất vả mới khiến cho Phụ hoàng thất vọng về Tĩnh Vương. Kết quả bởi vì Dung Thi Thi, Tĩnh Vương ở trong lòng Phụ hoàng lại khôi phục vị trí.