Mục lục
Thừa Tướng Yêu Nghiệt Sủng Thê
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Yên Nhi

“Thi Nhi là lặng lẽ đi, không muốn có người đi theo, như vậy mục tiêu quá lớn.” Nàng kéo cánh tay của Hách Liên Dực làm nũng tiếp tục nói: “Vương gia, Thi Nhi sẽ cẩn thận, ngài không cần lo lắng.”

Không phái một người hộ tống nàng? Lúc đầu Hách Liên Dực vẫn luôn không muốn đồng ý, nhưng cuối cùng không chịu được nàng nhỏng nhẻo năn nỉ ỉ ôi đành phải đồng ý: “Cứ theo ý của nàng đi.” Hắn bất đắc dĩ nói.

Dung Thi Thi cải trang thành thị nữ lặng lẽ rời đi, Hách Liên Dực phái người lén đi theo nàng.

Nhưng mà người được phái đi theo Dung Thi Thi rất nhanh đã quay trở lại bẩm báo cho hắn nói: “Vương gia, thuộc hạ vô dụng, đã làm mất dấu của Dung trắc phi.”

“Đồ ăn hại! Còn không mau phái thêm người đi tìm.” Hách Liên Dực tức giận nói với người đang quỳ trước mặt hắn.

“Vâng, Vương gia.” Người nọ nói.

“Lui xuống đi!” Hắn không kiên nhẫn phất tay.

Sau khi người nọ lui ra ngoài, Hách Liên Dực nhìn ra ngoài cửa sổ, trên mặt lộ ra nụ cười âm ngoan. Dung Thi Thi, ngươi đúng là một nữ nhân giảo hoạt.

Sáng sớm, khi Thanh Linh tỉnh lại đã không còn nhìn thấy bóng dáng của Tần Liễm, đến tận buổi tối cũng không nhìn thấy người trở về, Minh Lục cũng cả ngày không thấy bóng dáng.

Mấy ngày nay Tần Liễm vẫn luôn một tấc không rời chờ ở bên cạnh nàng, hiện tại hắn đột nhiên không còn ở bên cạnh nữa, nàng không khỏi cảm thấy cả người không được tự nhiên.

Hóa ra trong lúc vô tình nàng đã có thói quen có hắn ở bên cạnh mình, thiếu hắn ở bên cạnh, là lần đầu tiên nàng cảm thấy tịch mịch từ lúc trùng sinh cho tới bây giờ.

Aiz, nàng thở dài, rõ ràng tách ra còn chưa tới một ngày, sao nàng lại nhớ hắn như vậy chứ?

Thói quen thật đúng là một thứ đáng sợ.

Đáng ghét, tại sao trước khi biến mất gia hỏa này lại không nói cho nàng biết là hắn đi đâu chứ?

Sau khi Thanh Linh oán trách xong, sai người đưa nước ấm tới chuẩn bị tắm rửa sạch sẽ một chút. Trước khi tắm, nàng cài chặt chốt của cửa phòng lại.

Đứng ở trước thùng tắm, nàng chậm rãi cởi y phục ra, để lộ ra dáng người xinh đẹp trắng nõn như điêu khắc. Bờ vai như được gọt thành, eo thon gọn. Từ xa nhìn tới chỉ cảm thấy sáng giống như ánh trăng ở trên trời.

Dùng tay thử nước ấm một chút, nước ấm vừa vặn, nàng hài lòng cười một tiếng. Đưa chân đi vào, không ngờ còn chưa có chạm được vào nước thì ở ngoài cửa đã truyền đến giọng nói khiến cho cơ thể của nàng cứng đờ, run lên một cái, thiếu chút ngã xuống.

“Mở cửa.” Giọng nói có thể so với tiên âm kia không phải là của Tần Liễm thì còn là ai nữa?

“Chàng đừng có đi vào.” Nàng vội la lên.

Khi nào tên này trở về không tốt, sao lại chọn lúc này mà trở về chứ. Nàng thu chân rồi lại duỗi vào lại, duỗi vào rồi lại thu hồi, do dự suy nghĩ có nên tiếp tục tắm rửa hay không.

“Nàng ở bên trong làm gì vậy, còn có cái gì ta không thể xem sao?” Hắn đứng ở ngoài cửa nói.

“Ta đang tắm, không được đi vào.”

“À.” Giọng nói của hắn kéo dài ra, vô cùng thích thú, tiếp theo ở cửa truyền đến động tĩnh, đó là tiếng tên gia hỏa vô sỉ nào đó đang dùng phần mũi nhọn của cây sáo ngọc ngắn của hắn mà cạy cửa. Khi mũi nhọn chạm được vào chốt cửa thì hắn tăng thêm lực tay một chút, gạt chốt cửa sang một bên, ngay sau đó thì cửa đã bị mở ra.

Lúc ở chỗ cửa truyền đến động tĩnh thì nàng liền cảm thấy nguy hiểm, không dám tắm rửa nữa, vội vàng hốt hoảng trực tiếp khoác áo ngoài lên, không chờ nàng mặc xong thì người nào đó đã đi vào, thuận tiện đóng chặc cửa.

“Chàng, tên hỗn đản này!” Thanh Linh túm chặt y phục lại cúi người nhặt đai lưng lên, ngẩng đầu tức giận nói.

Trình độ vô sỉ hạ lưu của tên này này quả thực khiến người ta tức giận mà!

Ở trong mắt hắn dáng vẻ lúc nàng tức giận nhe răng trợn mắt vô cùng đáng yêu, hắn đến gần thùng tắm nhìn lướt qua nước trong thùng còn rất sạch, lại nhìn lại nàng còn đang xõa tóc, trong lòng biết là nàng còn chưa kịp tắm rửa thì hắn đã xông vào.

“Phu nhân tắm xong rồi sao?” Hắn giả vờ không biết hỏi một câu.

“Không có!” Nàng nghiêng đầu sang một bên nói.

“Phu nhân là đang chờ vi phu tắm chung sao? Được rồi, chúng ta tắm chung đi.” Hắn hưng phấn mà tự hỏi tự trả lời, ánh mắt sáng rực, nóng bỏng nhìn nàng. Hai tay bắt đầu cởi áo tháo thắt lưng, tốc độ đó nhanh đến mức người khác không thể nào nhìn thấy rõ động tác của hắn.

Đến khi nàng quay đầu lại muốn ngăn cản thì hắn đã không còn mảnh vải che thân đứng đó chờ rồi.

Nàng sợ tới mức chạy ra ngoài bình phong, ở bên ngoài tức giận nói: “Chàng là tên hỗn đản, tốt nhất là để nước tắm dìm chết chàng đi.”

Bên trong bình phong truyền đến giọng nói trong trẻo kèm theo tiếng cười và tiếng nước của hắn: “Nước ấm vừa phải, đa tạ phu nhân đã chuẩn bị nước tắm cho ta.”

Đó là nàng chuẩn bị cho chính mình nha!

“Phu nhân, qua đây chà lưng cho vi phu đi.”

Tên đê tiện vô sỉ kia còn coi nàng thành nha đầu để sai bảo à: “Ta không vào.” Nàng nằm xuống giường nói.

“Rầm” mà một tiếng, tấm bình phong cách trở thùng tắm với bên ngoài đột nhiên sụp xuống, nàng theo bản năng nhìn qua, lập tức nhìn thấy một gương mặt yêu nghiệt dưới hơi nước mờ mờ đang dùng biểu tình vô tội nhìn nàng.

“Không phải vì phu làm.” Rõ ràng là giấu đầu lòi đuôi.

Nàng quay đầu đi, không thèm để ý đến hắn.

“Phu nhân giận rồi sao? Nàng có thể qua đây xả giận lên người vi phu nha.”

“Phu nhân, ta là phu quân của nàng, ngay cả phu quân của mình mà nàng cũng không dám nhìn thì cũng quá nhát gan rồi đó.”

“Phu nhân, vi phu không chà được phía sau lưng, nàng lại đây giúp vi phu đi.”

“……” Hắn ở một bên không ngại phiền liên tục lải nhải.

Sao trước kia nàng lại không phát hiện ra tên này còn có một mặt dong dài như vậy chứ?

Nàng muốn đi ra ngoài, nhưng bộ dạng này của nàng mà đi ra ngoài thì thân phận nữ tử của nàng có thể bị người ta biết được. Hơn nữa nàng đã gỡ đai buộc ngực ra rồi để nó chung với đồ sắp thay ở gần thùng tắm.

Nàng bực bội lấy gối đầu qua bịt lỗ tai lại, nhưng vô dụng, giọng nói kia vẫn rõ ràng mà truyền vào trong tai của nàng.

Thấy nàng không để ý tới hắn, hắn tự cảm thấy không thú vị mà bĩu môi, không trêu đùa nàng nữa: “Phu nhân, trong phòng ngủ của vi phu cũng có chuẩn bị sẵn một thùng nước ấm đó.” Khi hắn trở về thì Minh Lục đã trở lại nên Minh Lục đã sớm sai người chuẩn bị nước ấm cho hắn.

Chỉ mới xa nàng một buổi sáng, hắn đã rất nhớ nàng, còn chưa tắm rửa thì đã nhớ nhung muốn gặp nàng rồi, đâu nghĩ tới nàng cũng chuẩn bị tắm rửa.

Thanh Linh vụt một cái từ trên giường ngồi dậy, tên này nói không sai, hắn là phu quân mà nàng đã nhận định, đã là phu quân của mình rồi còn có cái gì không dám nhìn chứ?

Nàng bước đi qua, trong nháy mắt đôi mắt phượng quyến rũ như tơ trong làn hơi nước của hắn sáng rực lên.

“Phu nhân……” Vẻ mặt hắn đầy chờ mong nhìn nàng.

Nàng tới gần thùng tắm, nằm ngoài dự kiến của hắn, hai tay nàng kéo lấy gương mặt yêu nghiệt quyến rũ của hắn, ở trên mặt hắn nắn bóp vò kéo đủ kiểu: “Tên xấu xa chàng nên đánh một trận!”

Nàng nhéo nhéo vò vò vài cái, hắn liền trưng ra ánh mắt đáng thương hề hề nhìn nàng, nàng rất không có tiền đồ mà mềm lòng thả tay buông tha cho hắn. Nàng nhanh chóng nhặt lên y phục của mình vọt tới phòng ngủ của hắn ở đối diện, trước khi đi còn ác ý mở rộng cửa ra.

Từ cửa nhìn vào, vừa khéo nhìn thấy thùng tắm kia rất rõ ràng.

“Nàng quay lại cho ta!” Hắn cắn răng nói, hai tay thon dài mang theo bọt nước vung lên, hai cánh cửa giống như có một cơn gió thổi qua từ từ đóng lại.

Sau khi Thanh Linh tắm hai ba lần xong thì mặc tốt y phục, trở lại phòng ngủ của mình, phát hiện người kia đang thoải mái nằm ở trên giường của nàng.

Cái gì gọi là tu hú chiếm tổ, trước mắt chính là minh chứng tốt nhất!

“Cả ngày nay chàng biến mất là đi đâu?” Nàng đứng ở cạnh giường hỏi.

“Đi cấm địa, tìm Thánh Quả.” Sau khi hắn xoay người một cái, nghiêng người qua, dáng vẻ yêu mị.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK