Khuôn mặt nam tử, nàng nhìn không rõ lắm, chỉ thấy làn tóc đen thật dài cùng sợi tơ trắng như tuyết không kiêng nể gì tung bay trong không trung, mị hoặc mà xinh đẹp. Hắn ôm banh vải nhiều màu, không nhúc nhích, tĩnh lặng như nước, hoàn toàn trái ngược với âm thanh huyên náo xung quanh. Trên người hắn có loại hơi thở yên tĩnh, có hương vị của tiên nhân ở ẩn tuyết sơn. Tựa như thiên tiên tựa như yêu ma, tao nhã mị thế.
Nếu không biết thân phận người trong trúc lâu ra sao, nàng cũng sẽ cho rằng hắn là trích tiên không cẩn thận xâm nhập vào nơi thế tục, hoặc là yêu tinh chốn núi tiên. Nhất định sẽ không bao giờ nghĩ tới hắn là Thừa Tướng trẻ tuổi khuynh quyền ở Nam Hạ quốc.
Năm mười ba tuổi, hắn trúng Trạng Nguyên, vào triều làm quan, trong bốn năm ngắn ngủi đã có thể xóa gọn hết các cuộc tàn sát, giết người khiến nhiều người chỉ có thể lau nước mắt mà nhìn. Hướng Hoàng Thượng bày mưu dẹp yên chiến loạn phía tây nam, ra kế sách giải quyết vấn đề lũ lụt hàng năm ở Bắc Thành, cực lực dâng lên tấu chương cầu Hoàng Thượng tạm thời hoãn lại chuyện mở rộng thương buôn cùng các quốc gia khác. Trong bốn năm, con đường làm quan của hắn dần đi lên, cuối cùng trở thành Thừa Tướng.
Tần tướng tương đối được Thánh sủng, Hoàng Thượng đặc biệt hạ chỉ cho phép hắn gặp Thánh Thượng mà không cần hành lễ, đây quả thật là điều vinh hạnh có thể sánh bằng trời cao, trên dưới trong triều không người nào không hâm mộ.
Thanh Linh trong lòng thầm nói, Tần Liễm, người này không hề có gia tộc hay bối cảnh, vậy mà chỉ trong bốn năm ngắn ngủi lại có thể biến thành quyền Tướng đương triều. Thủ đoạn nhất định là phi phàm, tốt nhất là nàng chớ đi chọc ghẹo hắn.
Tần Liễm sau lớp lụa trắng như cảm nhận được ánh mắt của nàng, cũng xoay đầu lại, nhìn về phía nàng.
Đụng với ánh mắt của hắn, thời gian bất động, ngưng tụ thành vĩnh hằng, hai ánh mắt quan sát lẫn nhau như đã trôi qua ngàn năm vạn năm.....
Nguyệt thần làm chứng, vật đính ước là banh vải nhiều màu.
Mãi mãi không rời, gần nhau cả đời.
Thật lâu, nàng như làm chuyện xấu bị người phát hiện, chột dạ quay đầu, thi triển khinh không bay xuống dưới.
"Này, cô nương tỉnh a" Người ôm Diệp Thanh Ngọc cuối cùng cũng đem ánh mắt ngó xuống trên người nàng.
"Ở đây có ai là đại phu không. Cô nương này hôn mê" Hắn hô cả buổi, cũng không có ai là đại phu đứng ra.
Hách Liên Dực muốn đi xem Diệp Thanh Ngọc, nhưng khí lực trên người vẫn chưa khôi phục lại hoàn toàn, người bên cạnh lại nhiều, hắn chen lấn không qua.
"Vị trẻ tuổi kia, ngươi không ngại thì nhéo lên người nàng thử xem" Thanh Linh như có lòng tốt nhắc nhở, nàng xoay người một cái, đã đứng cách Diệp Thanh Ngọc không xa.
"Cô nương, đắc tội" Nam tử trẻ tuổi ôm Diệp Thanh Ngọc quyết định thử làm theo lời Thanh Linh, hắn tháo xuống mạng che mặt của Diệp Thanh Ngọc, đang muốn nhéo vào người, đột nhiên hắn quát to một tiếng: "A, quỷ a!"
Rút tay ôm lấy Diệp Thanh Ngọc ra, như mãnh thú chen lấn ra khỏi đám người, chạy trối chết.
Miệng Diệp Thanh Ngọc xưng đỏ như lạp xưởng, dọc theo bên miệng còn có chằng chịt những vết ố vàng rậm rạp, vô số vết vàng bên môi lan tràn đến nửa gương mặt. Bên trong vết ố kia còn chảy ra nước mủ, đầy đáng sợ và khủng bố. Người xung quanh vừa nhìn liền bị hù dọa muốn chạy trốn, khung cảnh lập tức loạn thành một đoàn.
Thanh Linh ác ý nghĩ, sau khi Hách Liên Dực nhìn thấy gương mặt của Đại tỷ xong, không biết còn có thể làm ra vẻ tràn ngập nhu tình, thâm tình khẩn thiết nói ra lời tâm tình với Đại tỷ hay không.
Lúc này, Diệp Thanh Ngọc ung dung tỉnh lại, nàng dùng tay che lại cái ót đang đau nhức, đưa mắt, phát hiện mọi người đều dùng loại ánh mắt hoảng sợ nhìn nàng.
Nàng cũng cảm thấy có gì đó không bình thường, đưa tay sờ lên mặt, lại phát hiện mạng sa che mặt đã biến mất.
"A......"
Nàng che mặt lại, tựa như phát điên hét lên chói tai. Tại sao có thể như vậy, tại sao có thể như vậy, mạng che mặt nàng sao lại không thấy.
Thời gian qua nửa nén hương, người bên cạnh Diệp Thanh Ngọc điên cuồng hét chói tai cứ như trốn tan hết. Diệp Thanh Ngọc khóc hô bổ nhào vào lòng Hách Liên Dực, Hách Liên Dực kìm lại xúc động muốn đẩy nàng ra, có chút cứng ngắc ôm, an ủi nàng, mắt rũ xuống, che đi xúc cảm tràn đầy chán ghét bên trong.
Thanh Linh theo đám người phía sau Diệp Thanh Ngọc rời đi, phải đi nhận lấy phần thưởng cuộc tranh tài đêm nay, lúc cầm phần thưởng ra cửa nàng gặp được Hương Thảo. Nàng đưa cho Hương Thảo năm trăm lượng hoàng kim và bức họa đến y quán của Hoán Y trước, sau đó tự mình lặng lẽ trở về phủ Tướng Quân, nàng chỉ cầm theo Băng Ngọc Liên.
Nàng cảm giác được có người đang âm thầm nhìn nàng chằm chằm, nàng đắc tội với Hách Liên Dực, đêm nay sợ là không thể yên bình.
Thanh Linh rời nơi tranh tài không bao xa, liền xuất hiện một dám người võ công không yếu đuổi theo sát nàng. Nàng chạy ngược chạy xuôi muốn bỏ lại đám người kia, nhưng vẫn vô dụng, bị dồn vào một ngõ hẻm yên tĩnh, cuối cùng bị đám người kia vây hãm xung quanh.
"Vì sao các ngươi lại đi theo ta??" Nàng lạnh giọng hỏi, cổ tay nhẹ run run, ngón trỏ và ngón cái trong ống tay áo đã kẹp chặt vài miếng ngân châm tẩm độc.
Nhóm người kia không trả lời, rút ra kiếm trong tay đâm về phía nàng. Thanh Linh lập tức đem một bao dược giấu ở trên người tung ra ngoài. Hiệu quả mê dược xuất hiện rất nhanh, nhóm người kia tay dần dần vô lực cầm kiếm, không đến nửa thời gian uống cạn chung trà, nhóm người liền ngã trái ngã phải, nằm sắp trên đất.
Thanh Linh vọt tới đầu hẻm, thấy đầu hẻm xuất hiện nhiều người liền lập tức quay đầu chạy về.
"Tiểu tử, bản Vương thấy hắn chạy hướng kia" Người của Hách Liên Dực đột nhiên xuất hiện chận lại đường trước sau của Thanh Linh.
Hách Liên Dực mắt bầm miệng sưng, hắn vừa mở miệng nói chuyện, liền bị tác động đến các miệng vết thương ngoài miệng và trên mặt, hắn đau đến liên tục hít khí lạnh.
"Vương gia, hắn là khôi giả đoạt phần thưởng??" Diệp Thanh Ngọc đã bịt kín mạng che mặt lần nữa, lã lướt lượn lờ sau lưng Hách Liên Dực đi ra.
"Không sai, đúng là người này" Hách Liên Dực cắn răng nói, bây giờ hắn đã đổi một thân quần áo sạch sẽ khác, nếu như có thể xem nhẹ cái mặt sưng bằng đầu heo kia, thoáng nhìn thì hắn vẫn giữ được hình tượng quý công tử tuấn lãng.
"Các ngươi muốn làm gì??" Thanh Linh như bị dọa sợ nói, nàng cũng đoán được Hách Liên Dực sẽ tìm nàng tính sổ, nhưng không nghĩ tới sẽ sớm như vậy.
Nhưng đêm nay nàng đã dám đánh Hách Liên Dực một trận, thì đã dự được hắn sẽ trả thù. Trong nội tâm âm thầm so đo một tí, trên người nàng bây giờ còn một bao mê dược, ba cây ngân châm, nhưng người Hách Liên Dực mang đến cũng không ít, chuyện chạy trốn tương đối khó khăn, nhưng cũng không hẳn là không thể.
"Vương gia, gọi người truy tìm Băng Liên Ngọc trên người hắn đi" Diệp Thanh Ngọc đem thân thể kề kề bên người Hách Liên Dực làm nũng, Hách Liên Dực nhớ tới khuôn mặt xấu xí đến vô cùng hiếm thấy kia, liền nổi lên một trận lạnh lẽo, hắn không dấu vết kéo ra khoảng cách với Diệp Thanh Ngọc.
Hách Liên Dực vừa phân phó người tiến lên, Thanh Linh tựa như bị dọa sợ, run rẩy nói: "Thì ra là Vương gia, tiểu nhân trước đã đắc tội nhiều lần, mong Vương gia bao dung, bỏ qua cho tiểu nhân đi."
"Bớt nghe hắn nói nhảm, mau chóng tìm ra Băng Ngọc Liên trên người hắn cho ta" Diệp Thanh Ngọc sốt ruột nói, nàng nhất định phải đem Băng Ngọc Liên thu vào tay, nếu không mặt của nàng sẽ không thể cứu vãn được nữa.
"Đợi chút, cần gì phiền toái như vậy, ta giao Băng Ngọc Liên ra là được chứ gì" Thanh Linh như đang nịnh nọt cười nói, nàng chủ động đêm cái hộp nho nhỏ hình chữ nhật đựng Băng Ngọc Liên giao ra.
"Vương gia ngươi xem, Băng Ngọc Liên này có tiền cũng mua không được, vô cùng trân quý, ngài có thể cầm món này rồi bỏ qua cho tiểu nhân hay không??" Diệp Thanh Ngọc muốn Băng Ngọc Liên, vậy nàng liền cho, nhưng chỉ sợ Diệp Thanh Ngọc dùng không nổi.
"Tha cho ngươi?? Haha, đây là trò cười hôm nay bản Vương cảm thấy dễ nghe nhất" Hắn âm trầm nói, tiểu tử này làm cho hắn nhận được sỉ nhục lớn nhất từ lúc chào đời tới nay, bỏ qua cho hắn?? Làm sao có thể?? Thật sự là buồn cười.