Lâm thị thấy Diệp Thanh Ngọc bổ nhào xuống nước liền vọt tới, sốt ruột gân cổ quát đám nha hoàn đang ngu ngơ: "Nguyên một đám các ngươi đứng đấy đều là người chết sao?? Không thấy Đại tiểu thư bị rơi xuống nước hả?! Còn không nhanh xuống nước cứu người!!"
Đám nha hoàn lấy lại tinh thần, những người biết bơi đều nhảy xuống nước cứu người.
"Diệp Thanh Linh, Thanh Ngọc nếu xảy ra chuyện gì, bổn phu nhân chắc chắn sẽ không tha cho ngươi!"- Lâm thị hung hăng nói.
Trong lòng, Thanh Linh khinh thường hừ lạnh. Chỉ có phép châu quang đốt lửa, không cho dân chúng thắp đèn?? Xem nàng là rau cải trắng có thể tùy ý cắt sao?? Trên mặt lại mở to một đôi mắt vô tội, nói: "Mẫu thân, lúc nãy là do ngươi bảo ta buông tay nàng ra nha!"
Giọng nói có chút ủy khuất.
"Ngươi!"- Lâm thị nghẹn họng, nói không ra lời. Lúc này, Diệp Thanh Ngọc đã được vớt lên, Lâm thị không quan tâm đang cùng Diệp Thanh Linh lí luận, trực tiếp đi đến chỗ Thanh Ngọc
"Thanh Ngọc, ngươi có sao không??"- Lâm thị lo lắng hỏi.
"Nương, ta không sao!"- Diệp Thanh Ngọc được nha hoàn của nàng đỡ đứng lên.
"Diệp Thanh Linh, ngươi là tiểu tiện nhân ác độc. Ngươi dám hại chết ta, thật sự là đáng đánh đòn!"- Toàn thân Diệp Thanh Ngọc ướt đẫm, khuôn mặt vặn vẹo dữ tợn. Lần này, nhìn nàng ta cực kì giống quỷ dữ mang mười phần âm khí. Nàng đùng đùng nổi giận sải bước về phía Thanh Linh nhưng lại bị Lâm thị kịp thời chặn lại.
"Nương, ngươi thả ta ra. Để ta dạy dỗ thật tốt xú nha đầu kia."- Diệp Thanh Ngọc dẫy giụa, hoàn toàn là một bộ dáng của người đàn bà chanh chua.
"Thanh Ngọc, đủ rồi!"- Giọng nói Thanh Ngọc uy nghiêm giận dữ, tự tay bắt lấy Diệp Thanh Ngọc.
"Hương Mai, ngươi đỡ Nhị tiểu thư trở về Thanh Lạc viện."
Nghe Lâm thị phân phó, Hương Mai không dám sơ sẩy, đỡ Thanh Linh trở về Thanh Lạc viện.
Còn Diệp Thanh Ngọc tức giận trở về Ngọc Nguyệt viện của mình.
"Nương, chính nàng đẩy ta xuống nước. Ngươi sao lại ngăn cản ta dậy dỗ nàng. Rốt cuộc, ta có thật là nữ nhi ngươi sinh ra hay không??"- Trở lại phòng ngủ. Lúc này, chỉ còn hai người. Diệp Thanh Ngọc tức giận bất bình nói.
"Đủ rồi. Ngươi đừng tưởng rằng ta không biết nha đầu Thanh Linh kia vì sao mà rơi xuống nước."- Lâm thị lạnh lùng nghiêm nghị nhìn Diệp Thanh Ngọc một cái, khiến Diệp Thanh Ngọc nhịn không được co rúm lại một tí.
"Một năm trước, Ô quốc tấn công biên cảnh phía đông bắc của Nam Hạ quốc. Phụ thân ngươi nắm giữ ấn soái xuất chinh đi dẹp giặc, liên tục đại thắng, bức Ô quốc đầu hàng. Hiện nay, phụ thân ngươi sắp đắc thắng trở về Hạ Thành. Ngươi tạm thời không được gây chuyện cho ta."
"Nương, sao ta cảm thấy là ngươi đang giúp nha đầu kia nói chuyện vậy?? Ta có phải là nữ nhi của ngươi không??"- Diệp Thanh Ngọc lã chã chực khóc nói.
Lâm thị thấy Diệp Thanh Ngọc ủy khuất, lòng mềm nhũn. Lúc mở miệng nói chuyện, giọng nói nhẹ nhàng không ít: "Nương đã chết của nha đầu kia dù gì cũng là Công chúa của Đông Lăng quốc. Nàng dù không được phụ thân ngươi yêu thương nhưng thân phận kia vẫn còn đó. Nói không chừng, sau này, nàng đối với tương lai chúng ta có tác dụng lớn. Nương biết rõ ngươi nhìn không vừa mắt nha đầu kia. Ngươi muốn ra tay với nàng cũng không phải là không thể. Nhưng mà..... ngươi phải biết hành động nhanh chóng và cẩn thận đến mức thần không biết quỷ không hay. Đừng làm dơ tay mình. Ngươi nếu làm còn không được chuyện này thì tốt nhất hãy thu liễm lại cho ta. Như ngày hôm nay, bộ dáng lỗ mãng đó của ngươi, ta không muốn phải thấy lần nữa."
"Còn nữa. Ở trong mắt phụ thân ngươi, ngươi vẫn là cái nữ nhi cao quý, nhu thuận, hiểu lễ nghĩa, có hiểu biết. Ta không hy vọng ngươi sẽ làm ra chuyện gì khiến hắn phải thất vọng."
Diệp Thanh Ngọc rũ mắt xuống, trong mắt hiện lên vẻ thâm tàn: "Nương, ta đã hiểu."
Chỉ cần nương không ngăn cản, một khi có cơ hội, nàng nhất định sẽ khiến cho xú nha đầu kia chết rất thê thảm.
"Tiểu thư, ngươi cuối cùng cũng trở lại!"- Hương Thảo vẻ mặt ngạc nhiên vui mừng nhìn Thanh Linh. Lại phát hiện, Thanh Linh một thân chật vật được Hương Mai dìu trở về. Trong giây lát, khuôn mặt ngạc nhiên mừng rỡ hóa thành lo lắng.
"Hương Thảo, ngươi đỡ Nhị tiểu thư vào phòng đi. Ta còn phải đi hầu hạ Phu nhân."- Hương Mai ngạo nghễ nói.
Tướng Quân không có ở đây, hết thảy mọi chuyện trong phủ đều do Lâm thị làm chủ. Hương Mai đi theo bên người Lâm thị, tự nhiên thân phận sẽ cao hơn Hương Thảo không ít. Bởi vậy khi nói chuyện, sắc mặt cũng là một bộ ngạo mạn.
Hương Thảo vừa đỡ Thanh Linh vừa căng thẳng hỏi: "Tiểu thư, ngươi đi đâu mà quay lại một thân ướt nhẹp thế này?? Có cảm thấy có chỗ nào không thoải mái hay không?? Nô tỳ ra ngoài tìm người nhưng lại không thấy, nô tì lo lắng muốn chết."
"Ta không sao, ngươi về phòng trước đi."- Thanh Linh thản nhiên nói, thần sắc thoạt nhìn có chút mệt mỏi.
Bước vào Thanh Lạc viện, Thanh Linh lập tức choáng váng. Trong viện này không chỉ nhỏ mà còn cực kì đơn sơ, lại nằm ở một góc vắng vẻ nhất trong phủ Tướng Quân.
Đẩy ra cửa phòng ngủ. Bên trong có bàn ghế cổ xưa, giường thì lung lay sắp đổ, vật trang sức ít đến đáng thương.
Thanh Linh hít sâu một hơi, không thể tin nhìn qua mọi thứ trước mặt. Đây thật là khuê phòng của thiên kim phủ Tướng quân?? Chỗ này đem so sánh cùng nơi ở của hạ nhân thì không có gì khác nhau.
Sau khi rửa mặt một phen, Thanh Linh đứng ở trước gương đánh giá mình một chút. Thì ra bên ngoài đồn đãi dung mạo Diệp Thanh Linh bình thường là không thể tin được. Thực tế, vóc người của cỗ thân thể này ngược lại còn rất là đẹp mắt.
Nữ tử trong gương, một đôi mắt thanh tú không nhiễm chút bụi bậm, như sự kết tinh của trời đất. Khuôn mặt xinh đẹp, mi như hàm đại, làn da như mỡ đông. Vóc người nhỏ nhắn xinh xắn, thoạt nhìn cũng coi như là uyển chuyển nhưng cùng tư thái kiếp trước của nàng vẫn còn thua xa một đoạn.
Nhìn một chút xiêm y trên người, nàng nhíu mày, kiểu dáng này là của vài năm trước, chất liệu bình thường. Giá trị của một thân xiêm y này đoán chừng còn không bằng một đoạn ống tay áo của Diệp Thanh Ngọc.
"Tiểu thư, ngươi bị rơi xuống nước, mau uống nhanh chén canh gừng này để xua tan hàn khí đi."- Hương Thảo bưng canh gừng đi đến, khuôn mặt nàng trái xoan có chút dài, da thịt tuyết trắng, hai mắt sạch sẽ không chứa tâm cơ.
Nàng từ nhỏ đã hầu hạ Diệp Thanh Linh, Thanh Linh từ trong miệng nàng biết được không ít chuyện có liên quan đến phủ Uy Viễn Tướng Quân.
Phụ thân Diệp Thiên Minh có ba nhi tử và hai nữ nhi, Đại tỷ và Tam đệ do Lâm thị sở sinh, còn nàng và Nhị ca do cùng một nương sinh ra.
Nương của Thanh Linh là Công chúa của Đông Lăng quốc, là Phu nhân trước của Tướng Quân cho nên Thanh Linh cũng là đích nữ của phủ này.
Công chúa là tỷ tỷ ruột thịt của vương Đông Lăng, tỷ đệ hai người tình cảm rất tốt. Lúc tỷ tỷ xuất giá, Đông Lăng vương đặc biệt ban cho nàng quốc hiệu và đồng thời cũng tuyên bố Đông Lăng quốc mãi mãi sẽ là thế lực sau lưng của Công chúa.
Trong người Thanh Linh có chảy dòng máu của Công chúa Đông Lăng, đáng ra thân phận phải vô cùng tôn quí, nhưng mà lúc nàng sinh ra, từ đường Diệp gia đột nhiên sụp đổ khiến người người trong phủ hoảng hốt. Phụ thân đặc biệt mời người đến đoán mệnh của Thanh Linh, người này tính ra nàng mang mệnh sát.
Thầy tướng số nói nếu muốn áp chế sát khí trên người nàng thì phải để nàng tự sinh tự diệt.
Vì vậy, Diệp Thanh Linh liền bị đưa tới Thanh Lạc viện.
Đông Lăng Công chúa đau lòng nữ nhi của mình, không đành lòng nhìn nàng phải lớn lên một cách khổ cực nên lệnh cho Hương Thảo đến hầu hạ Thanh Linh.
Phụ thân rất ít khi đến nhìn nàng nhưng vẫn còn có nương và Nhị ca thường xuyên đến thăm.
Nhưng hình như sát khí của nàng quá mạnh, năm nàng bảy tuổi, nương thì bệnh chết, Nhị ca cũng bắt đầu bệnh nặng. Khiến phụ thân không khỏi cho rằng nương và Nhị ca đều là do thường xuyên đến thăm nàng nên mới bị sát khí trên người nàng khắc đến một người chết một người bệnh. Phụ thân hắn càng thêm tin tưởng trên người nàng có mệnh sát.
Nàng thở dài, nương chết, phụ thân không đau, còn mang mệnh khắc, khó trách nàng có thân phận tôn quý là đích nữ Tướng Quân nhưng nơi ở lại như thế này.
Thanh Linh bị rơi xuống nước, tuy đã uống qua chén canh gừng nhưng ban đêm nàng vẫn bị cảm. Sáng thứ hai, lúc nàng đứng lên, đầu đột nhiên chìm vào hôn mê, toàn thân nóng lên.
- -- --------
Hương Thảo nói đi nấu thuốc cho nàng nhưng đã qua nửa ngày, còn chưa thấy nàng ta trở lại. Thanh Linh trong lòng có chút lo lắng, định ra ngoài tìm một chút nhưng còn chưa ra khỏi cửa đã thấy Hương Thảo mặt mũi bầm dập được một thị vệ dìu trở về, khập khiễng đi vào trong viện.