Xe ngựa đột ngột dừng lại, tiếng huyên náo bên ngoài ngày càng lớn.
“Tên chết tiệt, xem ngươi trốn chỗ nào!”
“Tên nhãi ranh, dám cầm đồ giả đến lừa gia ngươi, chán sống rồi sao?!”
“Khâu đại gia, ta thật sự không biết bức tranh nay là giả, ngài cho ta chút thời gian, ta nhất định sẽ trả đủ ngân lượng cho ngài.”
“…”
Thanh Linh ngồi dậy, vén rèm nhìn ra bên ngoài: “Chuyện gì xảy ra?”
Một nam tử mặc áo xanh ngã trước xe ngựa, khuôn mặt hắn tiều tụy, vành mắt đều thâm lại, vừa nhìn đã biết là người suốt đêm không ngủ. Trước mặt có bảy tám gia đinh, trong tay cầm gậy gộc ép nam nhân kia vào vách tường.
Một nhóm người như vậy hoàn toàn chắn đường đi.
Thanh Linh vừa lộ mặt, thanh y nam tử kia liền nhận ra nàng, gấp gáp hô: “Nhị tiểu thư, cứu mạng!”
Thanh Linh cảm thấy kinh ngạc, nhìn nam tử kia rất quen mắt nhưng lại giống như chưa từng nhìn thấy hắn. Nàng chỉ giật mình trong chốc lát, không lên tiếng.
“Tiểu tử, dám cầm đồ giả không đáng một đồng đến lừa đại gia ngươi, hôm nay ai cũng đừng mong cứu thoát ngươi.” Đứng bên cạnh là một nam tử trung niên mặt huyền y độc ác nói, ông ta vừa phất tay lên, những gia đinh vây quanh nam tử kia lập tức động thủ.
Thanh y nam tử hoảng sợ kêu lên: “Khâu đại gia, tha mạng!!”
“Nhị tiểu thư cứu mạng, ta là nhi tử của quản gia Thường Quý của Diệp phủ. Cứu mạng!!!”
Nhi tử của quản gia Thường Quý sao? Thanh Linh vẫn còn có chút ấn tượng.
Thường Lâm là con trai độc nhất của Thường Quý, rất thích đánh bài, thường xuyên ăn trộm đồ vật quý giá trong nhà đi đến sòng bạc. Mặc kệ Thường Quý đánh mắng thế nào cũng không khiến hắn rời bỏ niềm yêu thích cờ bạc.
Thường Quý đã từng nhốt Thường Lâm ở nhà nhưng hắn lại ồn ào muốn tuyệt thực, Thường Quý liền không đành lòng. Dù sao ông cũng chỉ có một mụn con trai, con trai tuyệt thực cũng làm ông đau lòng. (MTLTH.dđlqđ)
Cứ như vậy Thường Quý không quản được đứa con ham bài bạc của mình, dần dà chuyển thảnh thất vọng, chuyện Thường Lâm đánh bạc bên ngoài không hỏi không quan tâm đến. Kể cả chuyện nhi tử nợ tiền người ta, ông cũng lười xen vào nữa.
“Nhị tiểu thư, Nhị tiểu thư, cứu mạng!” Thường Lâm nhìn Thanh Linh y như cây cỏ cứu mạng cuối cùng của hắn.
“A!!!” Hắn bị người đập trúng bắp chân, đau đến mặt cắt không còn một giọt máu.
“Dừng tay!” Thanh Linh nhảy xuống xe ngựa, Khâu đại gia nhìn xe ngựa quý giá đẹp đẽ, đây không phải phương tiện mà đại gia đình có tiền cũng không ngồi được. Nhìn nàng một thân y phục hoa lệ tinh xảo, toàn thân quý khí bức người, hiển nhiên không phải là tiểu nhân vật.
Mặc dù là thế nhưng Khâu đại gia mặc huyền y vẫn lạnh lùng nói: “Vị phu nhân này, ngươi tốt nhất đừng có xen vào việc của người khác.”
Khâu đại gia là ông chủ sau màn của nhiều tiền trang và sòng bạc Tứ Phương trong Hạ thành, đừng nhìn toàn thân ông ta chỉ ngửi thấy mùi tiền nhưng lại rất thích mấy thứ phong nhã, tỷ dụ như thư họa.
Ông ta đặc biệt thích thư họa của các danh họa nổi tiếng.
“Nhị tiểu thư, cứu mạng.” Thường Lâm thấy được hi vọng trên người Thanh Linh, không ngừng hô ‘cứu mạng’ với nàng.
“Sao hắn lại đắc tội Khâu đại gia ngài vậy?” Thanh Linh không nhanh không chậm hỏi: “Hắn nợ tiền sòng bạc Tứ Phương không trả nổi sao?”
Khâu đại gia không muốn đắc tội vị quý nhân toàn thân quý khí này liền kiên nhẫn giải thích: “Nhãi ranh này nợ sòng bạc Tứ Phương một khoản tiền lớn, lại dám cầm bức họa nói là đồ của danh gia Thôi Thực đến tặng ta, muốn ta cho hắn thư thả vài ngày. Hừ, một bức thư pháp giả nhiều nhất cũng chỉ vài đồng tiền bạc, lại vọng tưởng cầm đồ giả đến lừa ta.” Nói xong, ông ta còn lấy đồ giả đó ra.
Thanh Linh nhìn bức họa trong tay ông ta, trước khi Khâu đại gia nổi giận liền đưa tiền cho ông ta: “Bức họa này ta muốn.”
Thanh Linh xoay người lên xe, Thường Lâm thấy vậy, tuy trên mặt tràn đầy thất vọng nhưng vẫn không từ bỏ hi vọng cầu cứu Thanh Linh.
“Minh Lục, cứu hắn.” Thanh Linh nhàn nhạt nói vọng ra.
Trở lại trong xe ngựa, Thanh Linh giở bức họa ra xem, không để ý đến tiếng huyên náo bên ngoài xe.
Bức họa của danh gia Thôi Thực, kiếp trước nàng đã từng nhìn thấy một bức, chính là bức Phong Diệp đồ trước mắt này. Nét họa cùng thư pháp đều là khí khái của Thôi Thực, Thanh Linh nhìn thế nào cũng không nhìn ra nổi tranh này là đồ giả.
“Có thể bắt chước bức họa của Thôi Thực, khả năng của người này cũng không phải là thấp.” Thanh Linh nói.
Tần Liễm lấy bức họa từ trong tay Thanh Linh nhìn nhìn: “ Đúng là công phu bắt chước của người này rất cao. Chỉ là vết mực hãy còn mới, người hiểu thư họa đều dễ dàng nhìn ra đây là đồ giả.” Thôi Thực là danh gia sống đã cách hai triều đại, chết hơn hai trăm năm rồi, vết mực không thể nào mới như vậy.
“Phu nhân, đã giải quyết chuyện của Khâu đại gia, nhưng Thường Lâm vẫn bị phế một chân.” Minh Lục cung kính nói.
“Bản tướng nhớ phụ cận có y quán, đưa hắn đi chữa đi. Bản tướng ở trong xe chờ hắn, đưa hắn trở lại Diệp phủ.” Tần Liễm nói.
Thanh Linh có hơi chút kinh ngạc. Tần Liễm là người không thích lo chuyện bao đồng, hắn muốn đích thân đưa Thường Lâm trở lại, hẳn là cũng muốn biết người họa ra bức Phong Diệp đồ này là ai.
Thường Lâm từ trong y quán đi ra, lên xe ngựa, nước mắt nước mũi đột nhiên chảy ròng ròng, liên mồn nói cảm tạ Tần Liễm và Thanh Linh: “May mắn nô tài gặp Nhị tiểu thư và cô gia, nếu không hẳn hôm nay nô tài cũng bị Khâu đại gai đánh chết.”
“Thường Lâm, tranh này ở đâu ra?” Tần Liễm cũng không dài dòng, trực tiếp hỏi thẳng.
“Tiểu nhân trộm đồ của cha, cô gia, ngài có hứng thú với thư họa sao?” Thường Lâm hỏi. (MTLTH.dđlqđ)
“Ừ.” Tần Liễm lạnh lùng gật đầu.
“Cha tiểu nhân còn rất nhiều, nếu ngài thích, hôm nào tiểu nhân trộm cho ngài mấy bức hiếu kính cô gia.”
“Còn rất nhiều? Cha ngươi lấy đâu ra nhiều thư họa giả như vậy? Chẳng lẽ là cha ngươi làm?” Thanh Linh cười hỏi.
“Đúng rồi, công phu bắt chước của cha tiểu nhân là hạng nhất, nhưng ông ấy không muốn ai biết, ngay cả tiểu nhân cũng muốn lừa gạt, bất quá tiểu nhân dù gì cũng là nhi tử của ông ấy, làm sao mà gạt được tiểu nhân chứ?
Hôm nay bị Khâu đại gia phát hiện là thư họa giả, nhất định là do tiểu nhân xúi quẩy!”
Thường Quý bình thường ở tại Diệp phủ, nhưng ông ta vẫn có trạch viện bên ngoài, trạch viện này là nơi ở của phu nhân ông ta và Thường Lâm, rỗi rảnh mới trở về nhà một chuyến.
Đưa Thường Lầm về nhà, Thường phu nhân thấy Thường Lâm bị thương một chân, đoán hắn nhất định là bị chủ nợ đánh. Bà rất tức giận, chỉ là ngại Thanh Linh và Tần Liễm ở đây nên mới không phát tác.
Thường phu nhân mời Tần Liễm và Thanh Linh vào uống trà, Tần Liễm từ chối.
Hai người tới Diệp phủ, Tần Liễm đưa hậu lễ cho Diệp Thiên Minh, sau đó khách sáo tán gẫu vài câu.
Không lâu sau đó, Diệp Thiên Minh sai hạ nhân chuẩn bị rượu và thức ăn dọn lên bàn. Diệp Tự và Diệp Đàm đều đến, người trước người sau đồng thời ngồi xuống.
Diệp Thiên Minh mời Tần Liễm một chén: “Đứa nhỏ Thanh Linh này về sau có con chiếu cố, lão phu cũng an tâm.”
Tần Liễm thâm tình nhìn Thanh Linh, nói: “Nhạc phụ yên tâm, con nhất định sẽ xem Thanh Linh như trân bảo, không để nàng bị bất kỳ ủy khuất gì.”
“Vậy là tốt rồi, đến, chúng ta cạn chén nữa.” Diệp Thiên Minh hào sảng nói.
Sau đó Diệp Tự cùng Diệp Đàm cũng mời Tần Liễm mấy chén, lúc tàn tiệc, sắc trời cũng đã không còn sớm. Tần Liễm cùng Thanh Linh từ biệt phụ tử Diệp thị, ngồi lên xe ngựa rời đi. (MTLTH.dđlqđ)
Hai người vừa trở lại phủ Thừa tướng chưa được bao lâu, Minh Tứ liền xuất hiện.
“Công tử, thuộc hạ lẻn vào thư phòng của Thường Quý, trong thư phòng ông ta có một mật thất nhỏ, thuộc hạ phát hiện không ít thư họa của các danh gia. Trong lò lửa của thư phòng còn phát hiện ra vật này.” Minh Tứ lấy ra tờ giấy đã bị đốt mất hơn một nửa.
Thường Quý hắn cũng không chú ý tờ giấy vẫn chưa kịp cháy hết mới để Minh Tứ phát hiện ra.
Tờ giấy này cũng chỉ có một phù ấn không trọn vẹn, Thanh Linh nhìn kỹ, khiếp sợ phát hiện ra phù ấn này thuộc về ngọc tỷ.
Thánh chỉ hoặc mật chiếu có phù ấn của ngọc tỷ, nếu thiêu hủy là tử tội.
Thường Quý rất giỏi bắt chước tranh chữ của người khác, lò lửa trong thư phòng của ông ta lại xuấ hiện phù ấn của ngọc tỷ, phù ấn này hẳn là giả.
“Là ông ta, chẳng lẽ là ông ta?” Thanh Linh lẩm bẩm thì thầm.